Thứ Sáu, 10 tháng 8, 2012

Nhà dân chủ Lê Thanh Tùng bị tuyên án 5 năm tù giam


2012-08-10
Sau tám tháng bị bắt và bị giam giữ vì tội tuyên truyền và xúi giục chống phá nhà nước, sáng nay ông Lê Thanh Tùng bị tòa án nhân dân thành phố Hà Nội mang ra xử với phán quyết năm năm tù giam và bốn năm quản chế .
RFA file
Ông Lê Thanh Tùng (năm 2010)

Một phiên tòa chớp nhoáng

Phá hoại đường lối chính sách nào.?

Nhiều lần báo Hà Nội Mới cũng như báo Quân Đội Nhân Dân, An Ninh Thủ Đô cùng với truyền hình HTV1 ra rả luận điệu về người biểu tình chống Trung Quốc xâm lược như sau.


http://hanoimoi.com.vn/newsdetail/Phong-su-Ky-su/553192/su-that-ve-long-yeu-nuoc.htm

Cần phải khẳng định những cuộc biểu tình gần đây chắc chắn không làm cho đất nước mạnh lên, trái lại còn khiến tình hình ANTT mất ổn định, tác động tiêu cực tới việc thực hiện đường lối, chính sách của Đảng, pháp luật của Nhà nước. Không những thế, đó còn là cái cớ để các thế lực thù địch ráo riết lợi dụng tiến hành các hoạt động chống đối Đảng, Nhà nước. Những kẻ kích động, lôi kéo người dân đi biểu tình chắc chắn không vì những mục tiêu cao cả như chúng rêu rao, mà chỉ nhằm lợi dụng những sự kiện này để hướng tới ý đồ phá hoại sự ổn định của đất nước...

Chúng ta những người đọc và phải nghe những luận điệu này, nghĩ gì về cái gọi là phá hoại đường lối, chính sách của Đảng và Nhà nước. Khi Trung Quốc ngang nhiên đưa quân, vũ khí, tàu chiến, phi cơ tung hoành trên lãnh hải của đất nước ta. Tại sao phản đối điều ngang ngược đó của Trung Quốc lại là đi ngược với đường lối của Đảng, của Nhà Nước do Đảng lãnh đạo này.?

Đảng và Nhà Nước VN bộc lộ úp mở đường lối đấu tranh giữ chủ quyền của họ là khôn khéo, hoà bình và nhấn mạnh tầm quan trọng là giữ vững ổn định. Giữ vững ổn định ở đây ai cũng hiểu đó là giữ vững sự lãnh đạo của Đảng với đất nước này.  Một Đảng lãnh đạo đất nước mà quan điểm giữ gìn chủ quyền như vậy, thì tất nhiên kẻ xâm lược nào mà không muốn Đảng đó tồn tại tiếp tục. Ở đây đã thấy rõ chính quyền xâm lược TQ và chính quyền ĐCSVN có thể bất đồng nhau về chủ quyền biển Đông, nhưng sự thực chắc chắn được khẳng định là cả hai phía đều muồn Đảng CSVN tồn tại và nắm quyền lực cai trị đất nước Việt Nam.

Về phía Đảng CSVN quan điểm của họ với nhân dân đang đấu tranh chống TQ xâm lược đã được họ thể hiện bằng một quan điểm thù địch đầy cực đoan, hằn học. Chính quyền Hà Nội sử dụng mọi phương tiện truyền thông trong tay để suy diễn hành động của người biểu tình là hoạt động chống đối Đảng , Nhà Nước. Mặc dù hành vi đó chưa diễn ra , nhưng họ đã suy đoán và kết luận ngay để bày tỏ sự thù địch với nhân dân yêu nước. Trong khi hành động của người biểu tình qua băng rôn, khẩu hiệu, khẩu ngữ...biểu lộ rõ ràng phản đối sự xâm lược của Trung Quốc đối với chủ quyền Việt Nam , thì không được chính quyền Hà Nội ghi nhận.

Tại sao chính quyền Hà Nội không hằn học, thù địch với hành vi thể hiện rõ mục đích xâm lược, một hành vi không hề che dấu ý đồ , bộc lộ công khai của Trung Quốc với chủ quyền Việt Nam. Trong khi đó chính quyền Hà Nội không ngần ngại , thẳng tay đàn áp người biểu tình phản đối hành vi đó của Trung Quốc với một thái độ căm thù, hằn học, sục sôi đến vậy.?

Vì như đã nói, dù chủ quyền biển đảo có thuộc về ai. Thì mục tiêu chung của chính quyền xâm lược và chính quyền đang cai trị đất nước bị xâm lược có chung một mong muốn, là giữ nguyên quyền lãnh đạo của chính quyền đất nước bị xâm lược. Nói rõ là dù Trung Quốc có chiếm được trọn vẹn hai quần đảo Hoàng Sa- Trường Sa và vùng lãnh hải quan đó thì họ càng mong muốn bảo đảm cho chính quyền Hà Nội được bền vững muôn năm vạn đại, cho công cuộc xâm lược của chúng được thuận lợi hơn.

Phía chính quyền Hà Nội nhiều lần nhấn mạnh sự hoà bình, ổn định chính trị lên hàng đầu. Đồng nghĩa họ đã có lựa chọn tình huống giữa chủ quyền và vai trò lãnh đạo. Họ chuẩn bị những bước tâm lý cho người dân khi chủ quyền lãnh hải rơi vào tay Trung Quốc bằng những luận điệu về hoà bình, về ổn định chính trị. Nói một cách nôm na là họ đang làm giá cho sự kiện xấu xảy ra, người dân trong nước buộc phải hài lòng giữa việc mất chủ quyền để tránh chiến tranh, tránh xáo trộn về chính trị.

Chính vì đường lối này hợp với thực tiễn sẽ xảy ra và đang diễn ra. Nên chính quyền Hà Nội ngay từ bây giờ ra sức đàn áp và vu cáo những người biểu tình chống Trung Quốc xâm lược. Chính vì nếu tiếp tục những cuộc biểu tình như vậy khiến người Việt Nam nói chung càng xa rời sự sắp đặt chuẩn bị về tâm lý khi việc mất chủ quyền xảy ra. Và để không hỏng tâm lý chấp nhận, bằng lòng để mất chủ quyền của người dân, đổi lại việc ổn định chính trị , thì không có cách nào tốt hơn là vu không, trấn áp những người biểu tình.

Chủ quyền biển đảo Việt Nam sẽ mất vào tay Trung Quốc. Quyền lực cai trị của ĐCSVN sẽ được củng cố bởi mối quan hệ chiến lược, toàn diện, anh em sẵn sàng bảo vệ cho nhau mà họ đã thoả thuận với Trung Quốc. Đó là lá bài mà hai Đảng này đã chia nhau từ nhiều năm trước. Cái gọi là '' đường lối chính sách '' chẳng qua chỉ là cụm từ văn hoa để che đậy ván bài đã chia mà thôi.

Những kẻ biểu tình yêu nước vì có thể gây hỏng ván bài của hai Đảng này, cho nên họ bị quy tội là phá hoại đường lối chính sách của Đảng và Nhà Nước. Sự quy kết tội này dường như càng ngày càng được khuyến khích, ủng hộ tràn lan trên mọi phương tiện truyền thông mà chính quyền Hà Nội nắm.

Đến lúc phải đặt câu hỏi về lập trường, quan điểm của bí thư thành uỷ Hà Nôi Phạm Quang Nghị cùng bộ sậu là Trần Gia Thái, Tô Quang Phán, Hồ Quang Lợi và phó giám đốc công an TPHN phụ trách an ninh Bạch Thành Địch, chủ tịch UBNDHN Nguyễn Thế Thảo là thế nào trước việc Trung Quốc xâm phạm chủ quyền Việt Nam. Tại sao những con người này có những hành động thù địch với người biểu tình yêu nước ?

Trên 100 máy bay chiến đấu Trung Quốc nhằm hướng biển Đông

taucatrungquoc_ee47e Cùng với 2, 3 vạn tàu cá, Trung Quốc lại điều thêm hơn 100 máy bay chiến đấu tràn xuống biển Đông. Trong khi đảng và nhà nước Việt Nam vẫn im lặng.


Hơn 100 máy bay Trung Quốc nhằm biển Đông thẳng tiến

          (Quốc phòng) – Một bản tin đăng trên nhiều trang quốc phòng của Trung Quốc nói hơn 100 máy bay chiến đấu của Trung Quốc sẽ tấn công tầm xa từ nhiều hướng vào biển Đông….
images744032_may_bay_trung_quoc.Phunutoday.vn
Máy bay Trung Quốc đang tiếp dầu trên biển Đông
          Bản tin tường thuật cuộc phỏng vấn của Đài Truyền hình Trung Quốc (CNTV) với sĩ quan hải quân Trương Vỹ, Phó chỉ huy một hạm đội lớn vừa có cuộc tập trận ở vùng biển xa phía Nam Trung Quốc nhưng không nêu tên hạm đội lớn này là gì và cuộc tập trận được tiến hành ở vùng biển nào thuộc biển Đông.
          Lược dịch đoạn phỏng vấn này của CNTV: Trong những năm gần đây, Không quân Trung Quốc đã có sự phát triển vượt bậc và có những thành công không thể chối cãi. Trung Quốc đã tự sản xuất mà không phải nhập khẩu máy bay cũng như trang bị quân sự cho Không quân như trước kia.
          Ngày nay, chúng tôi đã sản xuất được rất nhiều loại máy bay mới, như các máy bay cảnh báo sớm, máy bay chiến đấu, máy bay ném bom chiến thuật… Chính điều này đã làm cả thế giới phải chú ý hơn đến lực lượng Không quân Trung Quốc nói riêng và PLA nói chung.
images744033_may_bay_trung_quoc1.Phunutoday.vn
Máy bay Trung Quốc chuẩn bị cất cánh nhằm hướng biển Đông thẳng tiến
          Bên cạnh tự sản xuất được máy bay, Không quân Trung Quốc còn có sự phát triển mạnh trong việc chế tạo công nghệ. Sự thành công trong thử nghiệm tác chiến điện tử, cũng như việc phát triển mạnh cho công nghệ thông tin đã làm vũ khí của Không quân Trung Quốc có độ chính xác hơn rất nhiều, không gian cũng được mở rộng hơn… Không quân Trung Quốc có thể tác chiến ở các vùng lãnh thổ xa hơn xưa rất nhiều.
          Bên cạnh việc phát triển mạnh công nghệ sản xuất và chế tạo máy bay, Không quân Trung Quốc còn nghiên cứu nhiều loại tên lửa mới trang bị cho không quân. Trong 10 năm trở lại đây Trung Quốc đã tự sản xuất được khá nhiều loại tên lửa: Tên lửa không đối không, Không đối đất,…
          Tên lửa của Trung Quốc đã đứng vào hàng các loại tên lửa tiên tiến nhất trên thế giới. Bên cạnh công nghệ về tên lửa thì Không quân Trung Quốc có đẩy mạnh sản xuất các hệ thống Rada, nhất là hệ thống Rada cảnh báo sớm tạo thành một mạng lưới dày đặc. Hệ thống Ra da thụ động cũng như chủ động của Trung Quốc có hiệu quả rất cao trong việc phát hiện mục tiêu hơn trước rất nhiều.
Bên cạnh tên lửa thì các loại bom cũng được phát triển hàng loạt với nhiều chủng loại khác nhau… tháng 6 năm 20XX Không quân Trung Quốc đã có cuộc diễn tập ở cực Nam Trung Quốc thuộc vùng biển Nam Trung Hoa.
images744034_may_bay_trung_quoc2.Phunutoday.vn
          Trung Quốc đang muốn biến biển Đông thành nơi tập luyện thường xuyên của không quân nước này mà không ngó ngàng đến chủ quyền của các nước láng giếng
          Đây là một vùng biển xa, lần đầu tiên Trung Quốc đã huy động 100 máy bay các loại nhắm hướng vùng biển cực Nam Trung Quốc nhằm bảo vệ chủ quyền lãnh thổ của tổ quốc. Thành công của cuộc tập trận này sẽ nâng tầm của Không quân Trung Quốc lên một bước mới, kể từ đây Trung Quốc sẽ có nhiều hơn các cuộc tập trận như vậy để bảo vệ chủ quyền của vùng biển phía Nam Tổ quốc (Biển Đông)…..
          Bản tin còn cho biết, các máy bay chiến đấu tầm xa tiếp nhiêu liệu trên không lần đầu tiên bay xuống mũi cực nam để bảo vệ lãnh thổ Trung Quốc.
          Rõ ràng đây là một diễn biến mới vô cùng nguy hiểm trong tình thế căng thẳng ở biển Đông. Đưa hàng trăm tàu chiến xuống vùng biển này, mang 23.000 tàu cá xuống vơ vét tài nguyên tại đây và bây giờ là hàng trăm máy bay chiến đấu Trung Quốc sẽ coi biển Đông là nơi diễn tập để bảo vệ chủ quyền của Tổ quốc thường xuyên, không biết Trung Quốc còn muốn làm gì tiếp theo nữa để khẳng định sức mạnh bá quyền mà không thèm màng đến dư luận quốc tế hiện tại….
Phú Nguyễn, theo báo Trung Quốc
(Nguồn:  phunutoday)
____________________

Công an Phú la chặn xe xin tiền trái luật, đánh phụ nữ đang lao động nuôi 3 con nhỏ.

  Theo lời của nhiều người dân tại hiện trường  làm chứng kể lại : các công an phường Phú la đã chặn xe trái luật, còn hành hung nữ tài xế này rất dã man. Một số người dân tại hiện trường đã chụp ảnh và quay phim được cảnh các công an đánh chị này và cung cấp cho phóng viên tự do. Hai tên công an phường Phú la đã đấm đá nữ lái xe này y như các tên côn đồ đường phố.
  Chúng tôi đang  điều tra độc lập về vụ việc này, sẽ đăng tải các chứng cứ về những hành vi trái pháp luật của các công an phường Phú la và công an quận Hà đông để đăng tải lên công luận. 


Nữ tài xế hất công an lên capô

Thấy hiệu lệnh của công an, Nguyễn Thị Xiêm nhấn ga bỏ chạy, hất tung chiến sĩ này lên capô. Sau khi tông 3 người bị thương, nữ tài xế mới chịu dừng lại.

11h trưa 17/7, chị Nguyễn Thị Xiêm (27 tuổi, ở Chương Mỹ, Hà Nội), tài xế hãng taxi Hà Đông chạy đến ngã ba Ba La (Hà Đông, Hà Nội) thì bị công an phường ra hiệu lệnh dừng xe để kiểm tra. Tuy nhiên, tài xế này tăng ga bỏ chạy.
Ảnh: LHQ.
Nữ tài xế Nguyễn Thị Xiêm tại công an. Ảnh: LHQ.

UBND cưỡng chế đất sai và 20 năm khiếu kiện

   - Giải tỏa nhà dân trái phép; cưỡng chế, dùng máy ủi san phẳng đất của dân mà không hề kiểm kê tài sản trên đất, không lập phương án bồi thường thiệt hại... rồi giao đất trái phép cho hộ dân khác.

Thu của người này bán cho người khác
Sau ngày đất nước thống nhất, 84 hộ dân người dân tộc Tày, Nùng ở miền Bắc tới xã Ea Phê, huyện Krông Păk, tỉnh Đăk Lăk lập nghiệp. Thế nhưng, khi cuộc sống của họ đang dần ổn định thì năm 1992, chính quyền xã Ea Phê đã ban hành một thông báo không số yêu cầu các hộ dân giải tỏa, di chuyển nhà để xây dựng cái gọi là “Cụm kinh tế kỹ thuật tại km 42”.
Đơn khiếu nại của ông Nhân và các văn bản về xử lý khiếu nại của ông.

Hàng tỷ đồng tiền giả từ Trung Quốc tuồn vào Việt Nam

 (ĐVO) Thời gian gần đây, cơ quan công an đã phát hiện, bắt giữ nhiều ổ nhóm, đường dây vận chuyển tiền giả từ Trung Quốc về Việt Nam tiêu thụ với số lượng lớn.

“Kiều nữ” 9x bị bắt cùng lô tiền giả

Với mác một nữ "thương nhân", Lan 5 lần sang Trung Quốc mua tiền giả rất giống y như thật mang về Việt Nam tiêu thụ bằng hình thức đánh bạc.
ANTĐ đưa tin: khoảng 10h30 ngày 8/8, tại khu vực đường mòn biên giới thuộc địa phận tỉnh Lạng Sơn, Cục An ninh tài chính, tiền tệ, đầu tư (Tổng cục An ninh II – Bộ Công an) phối hợp với một số Cục nghiệp vụ và Công an các tỉnh Lạng Sơn, Bắc Ninh phát hiện một đối tượng nữ có biểu hiện nghi vấn và tiến hành kiểm tra hành chính.
Khi bị tạm giữ đối tượng khai mình là “thương nhân” sang Trung Quốc mua chiếu về tiêu thụ. Tuy nhiên, khi kiểm tra hành lý, cơ quan an ninh phát hiện gần 300 triệu đồng tiền giả (loại mệnh giá 200.000 đồng) và 200 USD giả (loại mệnh giá 100USD) được bọc kỹ bằng giấy báo và giấu kín trong chiếc chiếu trúc. 

Một đất nước vô pháp luật.

 Chỉ qua vài chứng cứ trong một thời gian ngắn đã cho thấy : Việt nam là một Đất nước  hiện đang thiếu vắng trầm trọng các cơ quan giám sát hành pháp.
 Ai giám sát cơ quan hành pháp để xem họ đã làm gì, ở đâu, đúng hay sai trong khuôn khổ nhiệm vụ được giao của họ ? Quốc hội hay đảng giám sát cơ quan hành pháp ? đó là câu hỏi không có lời giải đáp. Thế nhưng ở Việt nam vẫn có Quốc hội như bất kỳ Quốc gia nào đang là thành viên của Liên hiệp quốc.
 Ở Việt nam, bất kỳ một nhân viên công lực nào cũng có thể làm sai pháp luật khi họ thực thi nhiệm vụ hoặc giao nhiệm vụ cho nhân viên công lực khác. Điển hình là trong lực lượng công an hoặc chính quyền ở các cấp, họ có thể không được học và làm theo luật nhưng cũng có nhiều trường hợp họ cố tình vi phạm luật - điều đó được giới báo chí gọi là lạm quyền.

Một giáo viên, một nhà văn và cả hai là cựu chiến binh bị công an Hoàn kiếm bắt vào Lộc hà khi họ đi biểu tình chống Tàu xâm lược.

Nhà báo của VOV bị công an và côn đồ khủng bố khi đi tác nghiệp ngày 24 tháng 4 - cưỡng chế Văn giang trái luật.      

Sau nhiều lần khiếu nại, chính quyền đã không làm những việc lẽ ra họ phải làm với công dân khiến công dân uất ức dẫn đễn tự thiêu để phản đối. Bà Liêng, Mẹ của Blogger Tạ Phong Tần.


Công an và côn đồ đang giằng kéo nhà báo Đoan Trang khi chị có mặt tại cuộc biểu tình chống Tàu xâm lược ngày 5 tháng 8.

Ông Việt kiều Thụy sỹ tên Ngoan cũng bị công an và côn đồ lôi kéo lên xe buýt rồi mang về Lộc hà giam giữ, thu đồ đạc cá nhân khiến báo chí Quốc tế đưa tin ầm ĩ về một Việt nam vô luật.

Cựu công an khi về hưu mở văn phòng tư vấn luật, bị giang hồ tạt a xit khi đã khui ra vụ công an Hải phòng giả mạo hồ sơ điều tra để ăn tiền.

 Còn nhiều chứng cớ nữa mà trang tin chưa có đủ thời gian để đăng tải, điều đó cho thấy : Việt nam đang đứng trước một thách thức mới : Thế giới đang dần cô lập và tẩy chay các hành động nhân đạo, giúp đỡ Việt nam về kinh tế, văn hóa, chính trị trong khi toàn cầu đang ở một thời kỳ khó khăn. 

MÁNH MỚI CỦA CÔNG AN.

 


Bận nhiều việc, mãi tới ngày nay tôi mới lên khách sạn lấy đồ sau một tháng 10 ngày bọn người mất dạy bắt cóc tôi giữa đường rồi cưỡng bức đưa về Vũng Tàu.

Đến số 27- đường số 9 - phường 4- Q4 vào lúc hơn 3 giờ chiều, mình cùng Bà Lê Hiền Đức cùng mấy anh chị em đi theo để chứng kiến việc họ nói "mở niêm phong" đồ đạc của mình ra sao.

Trước họa xâm lăng của Trung Quốc, không được xúc phạm khí phách Việt Nam!

Như chúng tôi đã đưa tin hôm qua, ngày 06/08/2012, bảy mươi mốt nhân sĩ trí thức trong và ngoài nước đã cùng ký tên trong một lá thư ngỏ bày tỏ ý kiến trước việc Trung Quốc xâm phạm trắng trợn chủ quyền quốc gia Việt Nam, đồng thời đề nghị cải cách toàn diện về chính trị.
RFI Việt ngữ đã phỏng vấn giáo sư Tương Lai ở Thành phố Hồ Chí Minh, một trong những trí thức đã tham gia ký tên về lá thư ngỏ trên đây.
RFI : Kính chào giáo sư Tương Lai. Thưa giáo sư, các nhân sĩ trí thức đã hai lần gởi kiến nghị lên Đảng và Nhà nước Việt Nam rồi, vì sao lại có thêm lá thư ngỏ lần này ?
Giáo sư Tương Lai : Như các bạn đã biết, ngày 10/7 năm ngoái chúng tôi đã có một kiến nghị gởi Quốc hội, Chủ tịch nước, Chính phủ và Bộ Chính trị Ban chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam. Trong bản kiến nghị đó, chúng tôi nêu lên toàn diện các vấn đề đối nội, đối ngoại, mà trong đó đặc biệt làm nổi bật vấn đề gay gắt nhất là nguy cơ chủ nghĩa bành trướng Đại Hán. Trung Quốc nếu không đấu tranh quyết liệt để ngăn chận, thì họ sẽ thực hiện mưu đồ của họ.
Và thực tế sau một năm, càng ngày càng tỏ rõ những nhận định ấy là hoàn toàn chính xác. Các lực lượng hiếu chiến trong giới cầm quyền Trung Quốc đã lộ rõ bộ mặt và mưu toan xâm lược của họ. Rồi trong bản ý kiến của 14 trí thức ở nước ngoài cũng gởi Nhà nước Việt Nam ngày 8/9/2011 cũng đã trình bày toàn bộ nhận định của trí thức về bối cảnh quốc tế và những vấn đề đối nội, đối ngoại của Việt Nam. Những ý kiến của các trí thức ấy và kiến nghị của chúng tôi càng ngày càng được dư luận nhân dân đồng tình ủng hộ, vì nói lên được tiếng nói thiết tha của người dân, và đặc biệt là ý chí chống xâm lược, kiên quyết đấu tranh không chịu khuất phục trước âm mưu của chủ nghĩa Đại Hán.
Trong bối cảnh sau một năm, những ngày tháng Bảy và tháng Tám vừa rồi, phải nói là những ngày nóng bỏng, khi mà Trung Quốc thực hiện những mưu toan rất trắng trợn. Họ thành lập cái gọi là thành phố Tam Sa, trong đó bao gồm cả vùng lãnh hải rộng lớn, và vùng quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa – những phần đất thuộc chủ quyền Việt Nam đã được pháp lý công nhận, quốc tế ủng hộ. Rồi họ định thành lập cái Bộ chỉ huy quân sự của cái gọi là thành phố Tam Sa đó. Họ dùng cái chiến thuật lấy thịt đè người, một lúc ào ạt xua 23 nghìn chiếc tàu đánh cá, trong đó chen lẫn vào những tàu hải giám và tàu quân sự nữa, tràn ngập Biển Đông. Cái món võ lấy thịt đè người xưa kia của họ, nay lại đang được thực hiện.
Chúng tôi biết Nhà nước Việt Nam cũng có những giải pháp, và cũng có một thái độ khác hơn trước, khác hơn so với năm ngoái. Nhưng mà như thế chưa đủ. Mà chưa đủ nhất là, không biết dựa vào lòng dân, không dựa vào thế mạnh của sức mạnh nhân dân, để đấu tranh chống lại âm mưu xâm lược của giới cầm quyền hiếu chiến Trung Quốc. Chưa có những tuyên bố mạnh mẽ, khiến cho quốc tế, những người có cảm tình với cuộc đấu tranh chính nghĩa của Việt Nam cũng lấy làm ngạc nhiên. Tại sao trước mưu toan quá trắng trợn và thế giới đều thấy như thế, thì thái độ của Việt Nam lại quá mềm mỏng đến thế ?
Thậm chí trong ngày kỷ niệm thành lập Quân giải phóng Nhân dân Trung Quốc (PLA) 1/8 vừa rồi, thì những người lãnh đạo Việt Nam ở Bộ Quốc phòng lại ôm hôn vị đại biện lâm thời sứ quán Trung Quốc, và vẫn nói rằng mối quan hệ Việt Nam – Trung Quốc là tốt đẹp. Điều đó xúc phạm lòng tự tôn dân tộc, sự phẫn nộ của dân trước thế lực bành trướng và những hành động ngoại xâm rất rõ ràng. Việc nó chia lô gọi thầu quốc tế trên vùng biển, vùng thềm lục địa thuộc đặc quyền kinh tế Việt Nam, khác nào là nó xông vào nhà mình, lấy cái sân nhà của mình nó chia lô bán ? Thế mà ta vẫn nói là quan hệ vẫn thắm thiết ! Thắm thiết cái nỗi gì ?
Trước vấn đề ứng xử như thế, chúng tôi – những người trí thức xót xa cho vận mệnh của dân tộc – chúng tôi thấy không thể ngồi yên. Cho nên một lần nữa chúng tôi nhắc lại những kiến nghị một năm trước đây của anh em trí thức nhân sĩ trong và ngoài nước, nhắc nhở những người lãnh đạo cần quan tâm đến ý kiến, nguyện vọng của dân. Dựa vào dân để biểu tỏ cái khí phách Việt Nam, trước thái độ hung hăng và ngông nghênh của giới cầm quyền hiếu chiến Trung Quốc. Trong khi mà thời cơ quốc tế có khác so với trước nhiều. Một nước nhỏ như Philippines mà họ cũng dám có thái độ đương đầu quyết liệt.
Chúng tôi nghĩ là Nhà nước cũng đang có những sự chuẩn bị, thì điều đó chúng tôi không biết. Nhưng mà những biểu hiện ra bên ngoài, trước mắt là một thái độ không thích đáng. Và cái thái độ ấy xúc phạm đến lòng tự trọng của nhân dân, nếu vẫn cho rằng cái tình hữu nghị tốt đẹp giữa Việt Nam và Trung Quốc vẫn bền vững. Bền vững cái nỗi gì ? Mười sáu chữ vàng cái nỗi gì, khi miệng thì nói rất hay, nhưng việc làm của họ thì sờ sờ ra đấy !
Vậy thì trong khi chuẩn bị để đối phó, các vị làm gì chúng tôi không biết. Cái gì có thể được thì hãy công bố cho dân biết đi. Đương nhiên có những vấn đề bí mật quân sự thì làm sao mà công bố. Nhưng tất cả những gì đang hiển hiện trước mắt dân, thì dân thấy băn khoăn, cảm thấy lo lắng cho vận nước.
RFI : Nhất là khi trong lịch sử Trung Quốc cũng đã nhiều lần xâm lược Việt Nam ?
Trước đây ông cha ta trong tình thế địa chính trị rất phức tạp : ở bên cạnh một nước láng giềng khổng lồ, trứng chọi với đá, thường xuyên phải chống chọi với nạn ngoại xâm phương Bắc. Thế kỷ thứ 13, thứ 15, thứ 18, rồi thế kỷ 20 với cuộc chiến tranh biên giới Tây Nam và biên giới phía Bắc do Đặng Tiểu Bình phát động. Như vậy là từ thời dựng nước đã phải chống chọi với quân Nam Hán, quân nhà Tống, rồi đến Hán, Đường, Tống, Nguyên, Minh, Thanh, vân vân và vân vân, ông cha ta có bao giờ chịu khuất phục đâu !
Thế kỷ 13 ba lần đánh tan quân Nguyên. Vì sao làm được như thế ? Vì cả nước quyết tâm dám khắc lên tay hai chữ Sát Thát. Thế kỷ 15 tại sao mười năm chiến tranh chống quân Minh, cuối cùng quét sạch mấy chục vạn quân Minh. Thế kỷ 18 quân Thanh, và thế kỷ 20, cuộc chiến tranh biên giới. Đây là một đòn rất hiểm của Đặng Tiểu Bình, khi thế lực hiếu chiến Trung Quốc vì lợi ích dân tộc hẹp hòi của mình, không muốn thấy một Việt Nam thống nhất vững mạnh, sẽ là một lực cản cho ý đồ bành trướng về phương Nam. Cho nên đã chọc ngang mảng sườn phía Nam, dùng thế lực Pôn Pốt nhưng đã bị thất bại. Việt Nam đánh tan bọn Pôn Pốt, cứu nhân dân Campuchia ra khỏi họa diệt chủng. Điều này thì chính ông Thủ tướng Hun Sen đã nhiều lần ca ngợi.
Thất bại, Đặng Tiểu Bình quay sang tấn công phía Bắc, lúc mà Việt Nam sau ngần ấy năm chiến tranh, đất nước đang kiệt quệ, y nghĩ rằng có thể khuất phục được Việt Nam. Tuy nói rằng dạy cho Việt Nam một bài học, nhưng thực ra Trung Quốc thất bại một cách nặng nề trong cuộc chiến tranh biên giới năm 1979. Như vậy rõ ràng là trong lịch sử, dân tộc Việt Nam chưa bao giờ chịu cúi đầu khuất phục trước thế lực phương Bắc.
Nói rằng đấy là thời kỳ phong kiến phương Bắc, còn bây giờ là xã hội chủ nghĩa Trung Quốc ? Trong nhiều bài phân tích tôi đã nói rõ, cái gọi là chủ nghĩa xã hội mang màu sắc Trung Quốc đó không thể là một mô hình để Việt Nam noi theo được. Và người ta cũng vạch rõ, thực chất đó là một cái chủ nghĩa tư bản man rợ mang màu sắc Trung Quốc mà thôi !
Những học giả có lương tri của Trung Quốc đã từng nói rất rõ điều này. Thế mà bây giờ dựa vào chuyện đó, vẫn cứ nói về tình hữu nghị mà không quyết liệt lên án chính sách bành trướng Đại Hán, thì đấy là sự xúc phạm đến tinh thần của dân tộc. Thứ hai là những người biểu tình, những thanh niên có ý thức đối với đất nước, thì lại đàn áp, bắt bớ. Đó là chuyện không thể chấp nhận được !
RFI : Tức là phải tỏ rõ thái độ trước Trung Quốc, và bảo đảm quyền tự do dân chủ của người dân, đặc biệt là quyền bày tỏ thái độ thông qua việc biểu tình phải không ạ ?
Đúng như vậy. Bởi vì khi họ làm như thế, chính là họ kế tục truyền thống thế kỷ 13 khắc hai chữ Sát Thát lên cánh tay, truyền thống thế kỷ 15 cả nước một lòng đánh tan quân Minh. Bây giờ những di tích vẫn còn đó, ngay tại thủ đô. Cánh đồng mồ, ở đấy năm vạn quân nhà Minh đã phơi thây, và Lê Thái Tổ đã ra lệnh chôn những thây ma đó, dựng bia để nói lên lòng khoan dung của Việt Nam. Gò Đống Đa thế kỷ 18 chôn mấy chục vạn quân Thanh còn ở đấy.
Cái bài học cứu nước đó, cái khí phách anh hùng đó, người Việt Nam luôn luôn ghi nhớ. Cho nên động đến lòng yêu nước, động đến tinh thần dân tộc là động đến một cái gì nhạy cảm, có sức lan tỏa rất mạnh mẽ. Vậy thì tại sao các nhà lãnh đạo không biết khơi dậy sức mạnh đó của dân, mà lại sợ những lực lượng nào là Việt Tân nọ kia lợi dụng những cuộc biểu tình, đẩy tới những mưu toan.
Đó là thần hồn nát thần tính mà thôi, chứ những người yêu nước đủ sức dập tan tất cả những ý đồ xấu. Mỗi khi đất nước bị xâm lăng thì lòng yêu nước lại trỗi dậy, kết thành một làn sóng vô cùng mạnh mẽ, lướt qua mọi khó khăn hiểm nghèo, nhấn chìm tất cả lũ bán nước và lũ cướp nước. Tại sao bây giờ các vị lại sợ những chuyện đó nhỉ ?
Sợ là sợ có bọn xấu chui vào để lũng đoạn, biến cuộc biểu tình này thành cuộc lật đổ. Nếu như vậy là mất tự tin quá lắm rồi ! Khi chúng ta có một lực lượng công an, quân đội hùng hậu như vậy, thì việc gì mà phải sợ một cái nhóm những anh là Việt Tân hay gì đó, để mà cấm nhân dân biểu tình chống Trung Quốc xâm lược. Đó là một việc làm trái khoáy. Tại sao thế kỷ 13 vua Trần có thể tổ chức được hội nghị Diên Hồng khi sơn hà nguy biến, mà bây giờ các vị không dám làm chuyện đó ?
Vừa rồi 42 nhân sĩ trí thức, trong đó có tôi, ký tên gởi cho lãnh đạo Thành phố Hồ Chí Minh đề nghị đứng ra tổ chức biểu tình. Chúng tôi sẽ đăng ký ngày biểu tình hẳn hoi, và đề nghị công an giúp chúng tôi tổ chức biểu tình chống xâm lược Trung Quốc. Nếu có những lực lượng nào định lợi dụng cuộc biểu tình đó để mà phá rối trật tự trị an, thì giúp chúng tôi tóm cổ họ lại, trị họ đi ! Nếu thật sự tin vào dân thì không việc gì phải sợ một nhúm người lợi dụng. Mà thực ra nói cho cùng, có khi đấy chính là sợ dân chăng ?
Các anh mất chính nghĩa, các anh không trong sáng nên các anh sợ dân chăng ? Vậy thì để chứng minh rằng, không, chúng tôi không sợ dân, Nhà nước này là Nhà nước của dân, do dân, vì dân, thì hãy đứng ra tổ chức biểu tình đi ! Để cho dân biểu tình phản đối thế lực xâm lược Trung Quốc. Để nói với bọn hiếu chiến Trung Quốc rằng, cái ngài chớ hòng khuất phục một dân tộc đã từng ba lần đánh tan tác quân Nguyên, nhiều lần đánh tan quân Thanh, quân Minh, quân Đặng Tiểu Bình. Thế thì tại sao không dám làm điều đó ?
Vì vậy kỳ này trong thư ngỏ, đương nhiên chúng tôi nói một cách mềm mỏng, có lý có tình, tự kiềm chế để nói cho các vị có thể nghe được, có thể chấp nhận được. Nhưng mà trong đó toát lên tấm lòng yêu nước thiết tha, và sự phẫn nộ trước bè lũ xâm lược, trước những hành động tiếp tay cho bọn xâm lược, ngăn cản nhân dân không được biểu thị lòng yêu nước. Đó chính là tinh thần của thư ngỏ.
RFI : Thưa, giáo sư có nghĩ là thư ngỏ lần này cũng sẽ bị rơi vào im lặng như những lần trước không ?
Chuyện này tôi không thể nói được vì chúng tôi không phải là các nhà lãnh đạo. Nhưng tôi nghĩ với tất cả sự kiềm chế, tất cả sự thiết tha bày tỏ ý kiến, chúng tôi đã có một thư ngỏ nói lên ý chí, nguyện vọng của chúng tôi, những người trí thức ; và chúng tôi nghĩ là đã nói lên tiếng nói của nhân dân. Bằng con đường chính thức, hợp pháp, chúng tôi gởi đến Quốc hội, Chủ tịch nước, tức là đại diện cao nhất cho một Nhà nước của dân, do dân, vì dân. Chúng tôi gởi đến chính phủ, tức là cơ quan hành pháp, thực thi mọi đường lối, sách lược. Và chúng tôi gởi đến Bộ Chính trị, là cơ quan đầu não đưa ra những quyết sách.
Nếu các vị lãnh đạo thực sự có thiện chí, chứng tỏ mình là đại diện chân chính của dân, thì các vị chắc phải trả lời, dưới hình thức này hay hình thức khác. Còn nếu không trả lời, thì tự các vị đã xác lập cho mình một chỗ đứng là – không, chúng tôi chỉ nghe ý kiến của tôi thôi ! Còn ý kiến của các anh, chúng tôi không chấp nhận.
Thì cái gì phải đến sẽ đến. Cái giá phải trả cho việc quay lưng lại với nhân dân, nó đắt lắm ! Và tôi chắc rằng các vị lãnh đạo đủ thông minh để hiểu được rằng phải lựa chọn – trả một cái giá đắt thì không ai muốn ! Cho nên tôi tin rằng, với tất cả những thiện chí của chúng tôi, với tất cả sự kiềm chế của chúng tôi, thì các vị sẽ có hồi âm. Còn cách hồi âm như thế nào có lẽ còn tùy tình thế.
Nhưng chúng tôi thì vẫn thiết tha chờ đợi. Chúng tôi đầy thiện chí, nói lên tình cảm, ý chí và nguyện vọng của dân, không làm một cái gì thiếu minh bạch, thiếu công khai cả. Tất cả mọi vấn đề đặt ra rõ như ban ngày. Vậy thì các vị hãy trả lời cho chúng tôi những điều đã rõ ra như ban ngày đó.
RFI : Xin rất cảm ơn giáo sư Tương Lai ở Thành phố Hồ Chí Minh.

Làn sóng cuốn gói và tháo chạy khỏi Việt Nam

Theo http://xuongduong.blogspot.com/2012/08/lan-song-cuon-goi-va-thao-chay-khoi.html


Mấy tháng qua, các nhà quản lý tại Anh, Canada, Úc, Mỹ đều ghi nhận luồng tiền ồ ạt chảy từ Việt Nam sang nước họ dưới danh nghĩa đầu tư. Lãnh tụ phe đối lập Úc thậm chí còn giật mình đòi chính phủ cầm quyền xét lại chính sách đầu tư nước ngoài ở quốc gia này bởi ngày càng có nhiều người nước ngoài trong đó có rất đông người Việt Nam sang Úc mua đất, cổ phần doanh nghiệp. Sự thật này trái ngược hẳn tình hình ảm đạm kinh tế trong nước. Báo chí chính thống và các nhà quản lý thì chỉ dám mon men phân tích chỉ số, niềm tin v.v. Một sự thật hiển hiện nhưng khó nói đó là đã xuất hiện làn sóng nhà giàu, đại gia cuốn gói và tháo chạy, bằng cách này hay cách khác mang lượng tiền vốn khổng lồ ra nước ngoài, khiến kinh tế Việt Nam ngày càng kiệt quệ.

Người giàu nhất Việt Nam cũng thiếu tiền

Người giàu nhất Việt Nam năm 2007, ông Đặng Thành Tâm vừa đăng ký bán 22 triệu cổ phiếu SQC, với giá trị ước tính 1.400 tỉ đồng trong một trào lưu mà báo chí gọi là “đại gia đua nhau bán cổ phiếu, gom tiền tươi”.
Nhưng đây chỉ là 1 “gạch đầu dòng” trong chuỗi vô số những khó khăn của các đại gia, mà những biến động của “chứng” (khoán) trên thị trường mới chỉ là khía cạnh có thể nhìn thấy.

Quốc Cường Gia Lai bị khởi kiện ra tòa xung quanh một dự án BĐS ở Đà Nẵng là một điển hình cho tình trạng đại gia “gặp khó khăn”. Hết quý II, đại gia này nợ tới 2.980 tỉ đồng. Và trong khi lượng hàng tồn kho lên tới 2.846 tỉ đồng thì quỹ tiền mặt chỉ còn hơn 15,3 tỉ đồng.

Đại gia Bình An tiếp tục bị chủ nợ vây hãm, đòi tuyên bố phá sản, bất chấp thông tin bà Diệu Hiền có thể sẽ về nước. Thậm chí ngay cả khi Chủ tịch HAGL Đoàn Nguyên Đức mua lại 1,1 triệu cổ phiếu HAG, các nhà đầu tư vẫn tỏ thái độ mà báo chí mô tả rất chính xác là “thờ ơ”.

Không “thờ ơ” không được, không lo lắng không xong, khi bất chấp việc ông chủ của HAGL đăng ký mua hơn 3 triệu cổ phiếu – một động thái dư luận cho rằng mang tính trấn an hơn là một hoạt động đầu tư, bất chấp những thanh minh số nợ “chỉ” 6.400 tỉ đồng, chứ không phải 15.500 tỉ đồng, HAGL vẫn tiếp tục bị Fitch đưa vào diện “theo dõi tiêu cực” cho định hạng tín nhiệm B đối với nợ ngoại tệ, nội tệ dài hạn.

Có thể các đại gia đang khát tiền mặt và tìm mọi cách thoái vốn, dù phải bán cả đống cổ phiếu của chính DN mình. Có hai điều có thể nhìn thấy qua sự kiện này: Những khó khăn của nền kinh tế không buông tha một ai kể cả đó là những người giàu nhất. Và sự bất chấp điều tiếng cho thấy những khó khăn về nguồn vốn lớn đến mức các đại gia buộc phải chấp nhận những mất mát về lòng tin của các nhà đầu tư vào thương hiệu thậm chí đã phải xây dựng trong nhiều thập kỷ. 

Rút vốn bằng mọi cách bất chấp suy kiệt niềm tin.

Nghiêm trọng hơn, TTCK lại bị rung động khi “quả bom” SME phát nổ với việc cả chủ tịch và phó chủ tịch Cty chứng khoán này bị bắt. Song nghĩ cho cùng, nỗi lo mất vốn, mất tiền không phải đến khi “quả bom” phát nổ – khi mà các mã cổ phiếu “dán nhãn SME” gần như thành giấy vụn, được bán tống bán tháo với giá cốc trà đá – 700đ/cổ phiếu mới có. Bởi thế, “quả bom SME”, hay sự kiện người giàu nhất VN năm 2007 “bán chứng gom tiền”, chỉ là dày thêm sự thờ ơ và nỗi lo.

Ông Đặng Thành Tâm công khai việc phải bán cả núi cổ phiếu dẫu sao vẫn còn hơn chán vạn những đại gia khác, bất chấp uy tín, tìm mọi cách “bán lén” cổ phiếu. Như trường hợp Chủ tịch HĐQT Kien Long Bank, vừa bị phạt vì “bán chui” cả gánh 876.450 cổ phiếu STB. Nắm cổ phiếu ngân hàng – loại cổ phiếu được bảo lãnh bằng danh nghĩa “an ninh tài chính tiền tệ” còn phải tìm cách “bán lén” huống chi các loại “chứng” khác.

Khi mà nền kinh tế lâm trọng bệnh, khi người giàu nhất VN cũng trở thành kẻ túng thiếu, thì việc nói về một “dấu hiệu khởi sắc cho thị trường chứng khoán” hay sự phục hồi của các DN quả thực xa vời.

Đại gia đua nhau bán cổ phiếu, gom tiền tươi

Thay vì bơm tiền vào phát triển doanh nghiệp và giữ vị thế cổ đông lớn, cổ đông sáng lập, nhiều đại gia dường như đang tranh thủ các cơ hội bán cổ phiếu để chốt lời hoặc bảo toàn không bị mất vốn

Lãi lỗ đều muốn bán cổ phiếu

Vừa công bố lãi ấn tượng trong quý thứ 2 liên tiếp, với lợi nhuận 6 tháng đầu năm lên tới 86 tỷ đồng, tăng 162% so với cùng kỳ (chủ yếu nhờ vào lợi nhuận từ nhà máy xỉ titan), ông Đặng Thành Tâm, bất ngờ công bố muốn bán 22 triệu cổ phiếu Khoáng sản Sài Gòn- Quy Nhơn (SQC).

Cụ thể, từ ngày 1/8 – 24/8, ông Đặng Thành Tâm, anh trai của bà Đặng Thị Hoàng Phượng -Chủ tịch Hội đồng Quản trị công ty, đăng ký bán ra 22 triệu cổ phiếu SQC.

Mục đích giao dịch nhằm cơ cấu lại danh mục đầu tư qua phương thức thỏa thuận. Trước khi giao dịch, ông Tâm nắm 66 triệu cổ phiếu SQC, tương đương với 60% tổng số cổ phiếu SQC đang lưu hành.

Nếu tính theo giá cổ phiếu SQC đang được giao dịch ngày 31/7 là 63.000 đồng/cổ phiếu thì tổng giá trị cổ phiếu SQC ông Tâm hiện đang nắm giữ lên tới gần 4.200 tỷ đồng và số vốn ông muốn thoái bớt là gần 1.400 tỷ đồng.

Các số nói trên thực tế chỉ là tính toán. Việc bán được hay không và bán với mức giá nào còn phải chờ thời gian bởi tính thanh khoản của cổ phiếu này là rất thấp, rất ít người mua cũng như gần như không có người bán. Suốt từ ngày lên sàn đầu 2010 tới nay, cổ phiếu SQC gần như không có giao dịch. Trong 10 phiên gần đây, lượng giao dịch trung bình chỉ đạt 100 cổ phiếu.

Sự kiện này cho thấy 1 hiện tượng là trong thời gian gần đây, trái ngược với xu hướng thâu tóm doanh nghiệp khi giá cổ phiếu ở mức bèo bọt, nhiều đại gia cũng đang tìm mọi cách rút hết vốn tại các doanh nghiệp của mình, bất chấp doanh nghiệp đó đang làm ăn tốt hay xấu.

Trường hợp hàng loạt nhân vật chủ chốt của Công ty Cổ phần Tập đoàn Đức Long Gia Lai (mã DLG) bán chui cổ phiếu hồi cuối tháng 6 vừa qua là 1 ví dụ.

Theo đăng ký, người chủ tịch và nhiều lãnh đạo DLG bán cổ phiếu từ 26/6/2012 nhưng trên thực tế bà Hương (vợ Chủ tịch HĐQT) đã bán hơn 1 triệu cổ phiếu từ ngày 21/6. Một loạt nhân vật khác như chị chủ tịch, thành viên HĐQT, phó tổng giám đốc… mỗi người bán hàng trăm ngàn cổ phiếu trước thời hạn đăng ký.

Trước đó, giới đầu tư đã nhiều lần xôn xao về các vụ “thoát xác” ngoạn mục của nhiều đại gia tại ngân hàng Sacombank (sau vụ thâu tóm), tại SHN (trước khi chủ tịch tuyên bố nguy cơ phá sản), THV (trước khi tình hình rủi ro mất thanh khoản lộ ra)…

Một loạt cổ đông lớn (cả tổ chức và cá nhân) cũng đã thoái vốn tại nhiều doanh nghiệp như SCR, PTI, VNT, CSG, CII, GMD…

Gom tiền tươi

Việc lén lút bán cổ phiếu của các đại gia tại các doanh nghiệp “có vấn đề” thì rất dễ giải thích. Trong hầu hết các trường hợp, cái lợi mà các cổ đông lớn thu về khi bán chui cổ phiếu lớn hơn nhiều so với việc họ giữ lại hoặc mua bán công khai.

Thực tế cho thấy sau mỗi vụ các cổ đông chủ chốt tại các doanh nghiệp bán chui cổ phiếu, giá cổ phiếu thường sụt giảm mạnh và thông thường sau đó là những thông tin không mấy tốt lành về doanh nghiêp.

Tuy nhiên, trong nhiều trường hợp cổ đông lớn bán cổ phiếu của cả những doanh nghiệp đang làm ăn khá tốt. Thực tế, trên thị trường tài chính, hoạt động chốt lời là hiện tượng rất bình thường. Nhiều nhà đầu tư mua cổ phiếu vào ở mức giá thấp và bán ra ở mức giá cao hơn để hiện thực hóa lợi nhuận.

Sản xuất và kinh doanh ngày càng đình đốn.

Trước tình trạng trên, nhiều doanh nghiệp rơi vào tình trạng thiếu tiền mặt cho hoạt động sản xuất kinh doanh.

Hồi cuối quý I, CTCP Cơ điện lạnh REE đã bán toàn bộ hơn 42 triệu cổ phiếu STB của Ngân hàng Sacombank và Đường Biên Hòa (BHS) trong đợt đăng ký bán toàn bộ hơn 1,44 triệu cổ phiếu STB.

Đằng sau các vụ mua bán này ít nhiều có liên quan tới vụ thâu tóm cổ phiếu STB nhưng nó cũng được giải thích là để co gọn lại hoạt động đầu tư tài chính của mình và dịch chuyển về mảng kinh doanh cốt lõi hoặc nhằm thu hồi vốn đầu tư.

Hoặc gần đây, lý do khi thành viên gia đình chủ tịch HĐQT THV thoái vốn được đưa ra là để lấy tiền hỗ trợ cho hoạt động của THV…

Ở 1 khía cạnh nào đó, những cú thoái vốn của các đại gia cho thấy có dấu hiệu của sự khan hiếm tiền mặt hoặc dấu hiệu của sự kém hấp dẫn của các cổ phiếu. Họ đã phải bán ra 1 lượng lớn cổ phiếu ở thời điểm mà mức giá rất thấp, có khi chỉ bằng 10% so với đỉnh cao.

Trường hợp ông Đặng Thành Tâm đăng ký bán 22 triệu cổ phiếu SQC trị giá tới gần 1.400 tỷ đồng (trong khi SQC đang có lợi nhuận tăng lên khá mạnh) cũng có thể khiến giới đầu tư hình dung về 1 khả năng thoái vốn vì khan hiếm tiền mặt, cũng có thể để chốt lời để tìm cơ hội khác… Nhưng nó vẫn khiến giới đầu tư còn nhiều thắc mắc.

Thông thường trên thế giới, các tỷ phú thường nắm giữ rất chắc tỷ lệ cổ phiếu tại các doanh nghiệp con cưng do họ dựng lên, tại những doanh nghiệp lớn và làm ăn ổn định. Việc đầu tư tiền vào các kênh đầu tư khác chắc hẳn khó có thể bằng vào chính doanh nghiệp của mình mà mình biết tường tận và có hoạt động lành mạnh.

Sau việc tính dứt bỏ, bán đi 1 lượng lớn cổ phiếu SQC, giới đầu tư đang đặt ra vấn đề tính hấp dẫn của các cổ phiếu trên thị trường chứng khoán (TTCK) nói chung.

Trước đây, mỗi khi 1 doanh nghiệp được lên sàn là các ông chủ coi như đã lên 1 “đẳng” mới. Từ mức vốn rất khiêm tốn, thậm chí vốn ảo, cổ phiếu tăng vèo vèo, 1 chấm, 2 chấm, rồi 10 chấm… Giá trị tài sản (tính theo giá cổ phiếu) của nhiều đại gia tăng chóng mặt, vào tốp này tốp kia của những người giàu nhất trên TTCK.

Cùng với đó, các đại gia liên tiếp phát hành thêm, in thêm cổ phiếu để gia tăng quy mô của doanh nghiệp và thực sự với nhiều người thoái vốn vào những thời điểm sốt như vậy (2007, 2009) thì lượng tiền của họ có thể nói là khổng lồ.

Tuy nhiên, sự thật đằng sau những gì mà doanh nghiệp làm được không hề tương xứng với cái giá mà các nhà đầu tư phải trả để mua cổ phiếu. Bên cạnh đó, sự pha loãng liên tục rồi sự lừa đảo, vi phạm, sai phạm trắng trợn trên.

TTCK khiến niềm tin bị mai một. Một lớp nhà đầu tư nhỏ lẻ (một trong những nền tảng của nhà đầu tư tổ chức) đã tỉnh táo hơn. Sự tham gia của họ vào TTCK ngày càng thưa hơn và thận trọng hơn. Đây cũng chính là lý do khiến TTCK luôn rơi vào tình trạng ảm đạm. Nền kinh tế ngày càng thiếu vốn trầm trọng cho sản xuất.

theo Dân Trí
http://webwarper.net/ww/~av/caunhatt...khoi-viet-nam/

hangtanphat.blogspot.com/2012/08/lan-song-cuon-goi-va-thao-chay-khoi.html

Những quyền lực của bóng tối hay một bóng tối đầy quyền lực

André Menras Hồ Cương Quyết
Nhà văn Nguyên Ngọc dịch
Vừa mới trở về Pháp, tôi nhận được tin buồn, gây sốc, đáng lo, trĩu nặng đe dọa đối với giai đoạn đang mở ra ở Việt Nam: bà Đặng Thị Kim Liêng, mẹ của nữ blogger Tạ Phong Tần đang bị chế độ truy nã và bỏ tù, đã tự thiêu trước trụ sở Ủy ban nhân dân thành phố.
Trước nay tôi đã quá biết ở Việt Nam có những lực lượng của bóng tối và đàn áp. Nhưng tôi không lường được hết tầm rộng lớn của chúng. Tôi cũng không lường được sức tàn phá của áp lực tâm lý hàng ngày mà một hay nhiều cơ quan công an được vài dân quân ở quận hay phường giúp sức, cùng một số phần tử gây rối gần với bọn lưu manh hơn là người lương thiện có thể tác động lên những công dân bình thường chỉ có mỗi cái tội duy nhất là muốn bảo vệ đất nước mình chống ngoại xâm, tham nhũng và đàn áp bạo tàn.
Kinh nghiệm gắn liền với cuộc chiến đấu nhằm bảo vệ đất nước Việt Nam thân yêu của tôi chống Trung Quốc xâm lược đã cho tôi biết một cách trực tiếp và cụ thể cái nằm bên dưới đáng lo và đáng sợ của một hệ thống chính trị đầy những vùng tối. Ở đấy, người ta khủng bố một cách bí mật trong sương mù của tình trạng vô pháp luật, hay hại người công khai. Người ta cách ly về thể xác hay bằng sợ hãi những người dám nói lên và bày tỏ sự bất bình và lòng yêu nước của mình, ra khỏi gia đình, bạn bè của họ. Tôi đã khám phá ra những gì nằm bên dưới một hệ thống chính trị trong đó theo dõi về thể xác và thường xuyên những công dân lương thiện va bình thường, nghe lén điện thoại di động, kiểm soát liên lạc internet, tịch thu máy vi tính, điện thoại di động, cấm họ thuê nhà, bắt và bỏ tù một cách bí mật, kéo dài tùy thích thời gian giam giữ và chậm đưa họ ra trước “công lý”: tất cả những xâm phạm nghiêm trọng đến cá nhân, tài sản và tự do của họ ấy ngày càng trở thành tự nhiên, thậm chí là chuyện vặt. Trong mọi trường hợp luật pháp chân chính đều bị nhạo báng. Các vi phạm đó được thực hiện ngay tại chỗ, tùy tình huống, tùy ý thích của các nhà cầm quyền chính trị và các lực lượng gọi là “an ninh”. Không được phép có bất cứ sự kiểm soát nào và đòi hỏi một sự kiểm soát như vậy sẽ là nguy hiểm.
Việc cấm chiếu một cách thô bạo bộ phim của tôi bày tỏ tình đoàn kết với ngư dân bị tổn thương hồi tháng 11 năm 2011 (1), những ngăn trở lặp đi lặp lại mới đây không cho chiếu bộ phim hoàn toàn chính thức “André Menras: một người Việt” ở Sài Gòn (2), việc công khai theo dõi những người bạn của tôi: Cao Lập, Lê Công Giàu, Huỳnh Tấn Mẫm, Hạ Đình Nguyên… và những uy hiếp bất thành văn nhưng rõ ràng mà các biện pháp ấy chứng tỏ: tất cả những cái đó nằm trong một hệ thống có mục tiêu chính là tìm mọi cách làm nản lòng cuộc kháng cự ái quốc chống lại xâm lược của Trung Quốc và việc tổ chức cuộc kháng cự ấy. Tôi nói rõ hai chữ ái quốc và tôi thách bất cứ kẻ nào trong các thế lực của bóng tối đã đàn áp chúng tôi, trong số những kẻ thậm chí đã không đủ can đảm xưng rõ danh tính dưới những văn bản công khai để biện hộ cho các lệnh cấm của họ, tất cả những kẻ ấy hãy thử chứng minh rằng chúng tôi không yêu nước. Tôi không cho phép họ dạy chúng tôi những bài học yêu nước. Chúng tôi đã là những người yêu nước, chúng tôi đang là những người yêu nước, và sẽ mãi mãi là như vậy! Mục đích duy nhất của chúng tôi là bảo vệ Việt Nam, bảo vệ đất nước này chống lại một cuộc xâm lược hiển nhiên.
Những lý lẽ chính thống lảm nhảm đã được dùng ngay từ đầu để chống lại chúng tôi và lấy làm lý do cho những cấm đoán, theo dõi và đàn áp có thể được diễn đạt như sau: “Chớ làm bất cứ điều gì có nguy cơ khiến lãnh đạo Trung Quốc không bằng lòng và tạo điều kiện cho họ có những hành động trả đũa mạnh mẽ và bành trướng đối với Việt Nam. Phản đối, biểu tình, kháng cự là đẩy Việt Nam vào chỗ nguy hiểm. Cần im lặng và chịu đựng! Hãy để cho các thế hệ mai sau giải quyết những vấn đề này. Đây không phải là việc của các người. Đừng làm phức tạp thêm việc của lãnh đạo. Hãy tin tưởng ở lãnh đạo. Nếu không, chúng tôi bắt buộc phải có biện pháp chống lại các người để bảo vệ đất nước”. Chính bằng các lý lẽ quanh co đó và nhân danh “ổn định chính trị” mà một số nhà cầm quyền đã biến những người yêu nước chân chính thành mối uy hiếp đối với hòa bình và an ninh, khiến họ trở thành những phần tử phải kiểm soát, phải trấn áp, phải vô hiệu hóa hay, trắng trợn hơn, phải loại trừ khỏi đời sống xã hội. Cái vòng lẩn quẩn đã khép lại!
Nếu vào những thời đầu quan điểm đó có được một số người lãnh đạo yêu nước chia sẻ một cách lương thiện vì nó phù hợp với một tình thế khi Việt Nam còn tương đối bị cô lập, còn yếu, rất phụ thuộc Trung Quốc, thì ngày nay đã trở thành không thể biện minh, không thể bênh vực. Việt Nam không còn cô lập trước các tham vọng của Bắc Kinh. Một mặt trận chung chống bành trướng đã hình thành do phản ứng lại với các cuộc gây hấn của Trung Quốc ở Nhật Bản, ở Hàn Quốc, ở Philippines, ở Hoa Kỳ, ở Nga, ở Ấn Độ, ở New-Zealand, ở Úc. Khắp thế giới, và ngay cả ở Trung Quốc, dư luận công chúng đã nhận ra bản chất thật của chế độ Bắc Kinh và mối hiểm nguy nó gây ra cho hòa bình, an ninh và phát triển trong khu vực cũng như trên thế giới. Dư luận công chúng ở Việt Nam bị khóa miệng quá lâu vẫn không bị khuất phục. Trái lại trên nhiều mặt nó đã gia tăng sức kháng cự nhờ có các phương tiện thông tin hiện đại, không thể kiểm soát. Luật Biển được thông qua ở Quốc hội là một trong những kết quả tốt đẹp nhìn thấy được của sự thúc đẩy trên tầm cỡ quốc gia và quốc tế ấy của nhân dân nhằm bảo vệ quyền của các dân tộc và quyền con người bị Bắc Kinh và những kẻ phục vụ chính sách của họ công khai uy hiếp.
Tôi đã nhiều lần nói và viết rồi: Chính sách cúi đầu và những tháo lui liên tục là một thất bại nặng nề, một trách nhiệm nặng nề và tội lỗi của những kẻ đã áp đặt nó trong nhiều năm ở Việt Nam. Năm này sang năm khác, đối với những phản đối một cách hình thức mà lại thụ động hoàn toàn trên thực tế của phía Việt Nam, lãnh đạo Bắc Kinh chỉ có lấn tới, sáp nhập, củng cố, tổ chức, khiêu khích và chuẩn bị những vụ sáp nhập hung bạo mới… Cho đến giai đoạn Scarborough mới đây, họ càng làm điều đó ngày càng dễ dàng vì không gặp bất cứ kháng cự nào, mà lại còn luôn được ban tặng “16 chữ vàng” với lại “4 tốt” ngay cả khi họ ngược đãi, bỏ tù và làm tan gia bại sản ngư dân của chúng ta. Một số lãnh đạo cấp cao của Việt Nam ngày nay vẫn tiếp tục cái trò diễn dối trá và thảm hại đó với các đồng sự Trung Quốc của họ trong khi một hải đội Trung Quốc gồm 23000 tàu bán vũ trang rời đảo Hải Nam đi xâm chiếm tài nguyên và không gian Biển Đông Nam Á!!! Những người từng thành thật tin tưởng ở thiện chí của Trung Quốc thì nay đã thấy rõ cái hố ngăn cách giữa lời nói hòa bình và hành động chiến tranh của họ. Những người ấy chẳng có chút lý do danh dự nào nữa để còn nấn ná mãi trong thụ động hay im lặng. Họ thấy rõ những người lãnh đạo Trung Quốc đã quyết định tiếp tục cuộc bành trướng hung bạo giày xéo lên luật pháp quốc tế, lên các quyền của các dân tộc láng giềng, và cả của chính dân tộc họ.
Bọn diều hâu Bắc Kinh đã quyết dấn tới. Họ đã tuyên bố rõ ràng điều đó với toàn thế giới. Họ sẽ còn dấn tới nữa, dù chiến lược được sử dụng của họ là gì (bằng lực lượng quân sự công khai hay bằng đặc công giả dạng ngư dân) và cuối cùng sẽ làm đổ máu những người vô tội, những công dân Việt Nam hay các nước khác, như họ đã làm hồi 1974 và 1988. Họ sẽ không bao giờ ký COC để bị cột chặt vào luật đàm phán đa phương trên cơ sở Công ước của Liên Hiệp Quốc về chủ quyền trên biển mà họ đã ký. Đạo luật duy nhất của họ là luật của kẻ mạnh hơn, mà họ nhầm to tưởng họ đã có. Tất cả đã quá hiển nhiên.
Chỉ có một cuộc kháng cự thích đáng và thống nhất mới có thể đánh bại các ý đồ đen tối của bọn chúng.Sức kháng cự đó nhất thiết phải xuất phát từ nhân dân Việt Nam, không có nhân dân ấy thì những người lãnh đạo chẳng là gì cả. Sức kháng cự ấy cũng phải đến từ dư luận công chúng quốc tế. Vậy mà hiện nay một số người lãnh đạo đang làm gì? Họ đã cho phép những lực lượng của bóng tối do họ hay không do họ điều khiển làm những gì? Họ đàn áp, truy nả những người yêu nước ưu tú nhất, có ý thức mạnh mẽ và dũng cảm nhất. Họ đập vỡ một sự thống nhất vừa hình thành duy nhất có thể cứu đất nước. Thay vì nuôi dưỡng lòng tin, họ thiết lập sự sợ hãi. Thay vì tổ chức một sự kháng cự đông đảo, họ khuyến khích sự chia rẽ. Thay vì làm sống lại quá khứ để phục vụ hiện tại, họ gợi lại quá khứ để càng vùi sâu nó hơn trong các bảo tàng phủ bụi.
Tôi nói điều này với niềm lo lắng và nỗi buồn sâu sắc: ở Việt Nam đang có cánh cộng tác thật sự với Trung Quốc. Tôi dùng từ “cộng tác” theo nghĩa tiêu cực nhất. Cái nghĩa mà những người yêu nước của Pháp đã dùng trong thời thế chiến thứ hai để chỉ những người Pháp đứng về phe bọn chiếm đóng phát-xít chống lại cuộc kháng chiến của Pháp. Cái cánh Việt Nam cộng tác với Tàu này khá mạnh. Nó không xưng danh. Hành động sau lưng luật pháp. Điên cuồng chống lại mọi cải cách dân chủ, mọi sự lên tiếng của dân chúng. Nó đánh lén. Nó không do dự dựa vào bọn côn đồ. Theo lối Tàu.
Thật khủng khiếp cho nhân dân Việt Nam khi không còn lựa chọn nào khác ngoài cách hoặc là co rúm lại trong sợ hãi và hổ thẹn, hoặc là bước vào kháng cự, một cuộc kháng chiến lần thứ ba sau hai cuộc chống chủ nghĩa thực dân và chủ nghĩa thực dân mới. Những người yêu nước dấn mình vào cuộc kháng chiến này và sẽ dấn mình vào ngày càng đông, theo gương tổ tiên và tự dọn mình cho những hy sinh mới chống lại kẻ thù bên ngoài và bên trong. Quả là tấn bi kịch của Việt Nam phải sống bên cạnh Trung Hoa!
Đàn áp chỉ làm cho kháng chiến thêm vững mạnh. Mưu đồ chia rẽ lại đưa đến kết đoàn mạnh bơn. Mưu đồ cô lập lại thúc đẩy công cuộc tổ chức. Bởi vì sự nghiệp của những người yêu nước Việt Nam là chính nghĩa, hợp pháp và đã là một tiến trình sống còn khắc sâu trong lịch sử và văn hoa Việt Nam. Không gì có thể ngăn cản nó lên tiếng. Cuộc kháng cự đó cũng quyết liệt chống lại những lực lượng của bóng tối đang tạo điều kiện cho xâm lược của ngoại bang: không thể có ổn định chính trị trong cộng tác! Không bao giờ! Các lực lượng của bóng tối rất đáng sợ đó cũng bị đại đa số nhân dân khinh bỉ. Chúng còn nặng tội hơn cả chính bọn xâm lược là những kẻ còn có thể viện cớ vì quyền lợi của đất nước chúng trong chính sách bành trướng; còn đám cộng tác Việt Nam chỉ có một biện minh duy nhất là lợi ích riêng đen tối của chúng, chống lại lợi ích của chính nhân dân mình.
Còn có cách gọi nào khác hơn là “bọn cộng tác” những kẻ chịu trách nhiệm về việc cho nhiều thế hệ các công ty nước ngoài, thường là Trung Quốc, thuê hàng nghìn hecta đất ở những khu vực chiến lược của đất nước; những kẻ đem bán tống tháo một cách đáng xấu hổ cho Trung Quốc các tài nguyên thiên nhiên và năng lượng quốc gia; những kẻ cho phép hàng hóa Trung Quốc tràn ngập và bóp chết, phá hoại thị trường nội địa; những kẻ đem dâng cho tuyên truyền của Bắc Kinh các phương tiện truyền thông của Việt Nam; những kẻ thêm một ngôi sao (Việt Nam) lên lá cờ Trung Quốc trong dịp các sự kiện chính thức, lén dời các cột mốc biên giới, xóa trọn những hàng chữ dài trên các tấm bia ghi nhớ các cuộc xâm lược của Trung Quốc; những kẻ lén lút ngăn cấm thô bạo việc tưởng niệm các anh hùng ngã xuống trên biển đối mặt với hải quân Trung Quốc hay trên đất liền đối mặt với quân đội của họ hay quân đội bù nhìn của họ; những kẻ để hàng chục nghìn công dân Trung Quốc xâm nhập và cư trú một cách bất hợp pháp, rồi không có bất cứ sự kiểm soát nào có thể tiến hành những hoạt động chẳng chút liên quan đến lợi ích của đất nước; những kẻ từ nhiều năm qua cho phép các tổ chức lưu manh của Trung Quốc làm giàu trên lưng nhân dân Việt Nam bất chấp luật pháp của Việt Nam, làm ô nhiễm môi trường, đe dọa sức khỏe công cộng (vụ nuôi trồng ở Cam Ranh, vụ “bác sĩ” Trung Quốc ở Thành phố Hồ Chí Minh) v.v. và v.v.
Đàn áp những người yêu nước, các lực lượng của bóng tối bảo vệ và nuôi dưởng căn bệnh ung thư chính trị, kinh tế và xã hội này. Cho phép nó duy trì và phát triển. Dù muốn dù không cuộc chiến đấu yêu nước hôm nay đã đi đến chỗ hòa làm một với cuộc chiến đấu chống tham nhũng và vì dân chủ, để một lần nữa cứu đất nước. Tất cả các cuộc chiến đấu đó gắn liền với nhau như môi với răng. Nếu thái độ của những người lãnh đạo Việt Nam xứng đáng với tên gọi đó, nếu các lực lượng trong sạch và yêu nước trong Đảng Cộng sản Việt Nam, công an, quân đội không tỉnh thức để nhổ tận rễ đám cỏ dại sinh ra từ cộng tác với Trung Quốc và được nó nuôi dưỡng, nếu lực lượng đó không gắn chặt với nhân dân để chặn đứng những hành xử gần như mafia đang tồn tại trên hàng chục khu vực vô pháp luật của lãnh thổ đất nước, thì Việt Nam sẽ đi vào một thời kỳ chia xé đau đớn. Đã dến lúc thực hiện cuộc cách mạng của sự tinh sạch và sáng tỏ dân chủ!
Để kết luận, tôi muốn trở lại trường hợp tự thiêu nhắc chúng ta đau đớn nhớ lại những năm đen tối và những năm then chốt của Lịch sử Việt Nam. Cuộc tự sát này không diễn ra ở một nơi bất kỳ nào, mà là ngay trước trụ sở của nhà cầm quyền địa phương. Rõ ràng qua đó người chết muốn nói rằng đây là kết quả cả một phẫn nộ, một bất công khổng lồ, một niềm tuyệt vọng mênh mông mà các nhà cầm quyền phải chịu trách nhiệm phần lớn. Cuộc tự sát này là một cuộc tự sát xã hội, chính trị, không phải là tự sát vì rối loạn tâm thần. Khi một hệ thống đẩy các công dân đến mút đường cùng như vậy thì phải hỏi: Hệ thống đó có thể tồn tại lâu dài như vậy chăng? Tôi nghĩ rằng khi một phong trào, dù không có tổ chức, bắt đầu có những người tử vì đạo, hệ thống đó phải thay đổi, hoặc là nó sẽ biến mất. Đấy là một quy luật của Lịch sử. Những người lãnh đạo hiện nay buộc phải thật sự dọn dẹp hàng ngũ của mình khi còn có thời gian bởi vì bầu không khí đã rất dễ bắt lửa và những tia lửa bi đát như ở Bạc Liêu sẽ có thể dẫn đến một đám cháy khổng lồ.
Hãy ngừng truy nã những người yêu nước, hãy thực sự bảo vệ ngư dân bị tấn công, hãy thực hiện các biện pháp đã được luật pháp quy định về biển, hãy bảo vệ nông dân và đất đai của họ, hãy thực sự kiểm soát các công ty và và công dân Trung Quốc không vì bất cứ cảm tình riêng nào, nhanh chóng xem xét lại hiến pháp một cách dân chủ trên cơ sở hiến pháp 1946, đưa quyền được biểu tình hòa bình, tập họp tự do vào luật, tiến đến một nền báo chí tự do và có trách nhiệm… tất cả các biện pháp sớm muộn phải thực hiện ấy sẽ đánh bại các lực lượng của bóng tối hung hãn và đã bắt rễ sâu nhất. Đấy không phải là kết liễu một chế độ xa dân mà là cơ hội sống còn duy nhất của nó, gần, rất gần với nó.

Ngày 2 tháng Tám, năm 2012
A. M. H. C. Q.
(1)    Hôm nay ngày 2 thâng Tám tôi được tin một nhân vật của quyền lực bóng tối thuộc Ban Tuyên Giáo Trung Ương đã buộc Đài Truyền hình Quảng Ngãi, đang sẵn sàng chiếu bộ phim này, phải sửa cho nó có thêm “tính Đảng”.
(2)    Một ví dụ về sự tùy tiện trong việc áp dụng luật của nhà cầm quyền và về việc cấm chiếu, dù là trong chỗ riêng tư, bộ phim “Hoàng Sa – Việt Nam: Nỗi đau mất mát” và những cản trở việc chiếu, dù trong chỗ riêng tư, bộ phim “André Menras: Một người Việt”. Nên biết rằng hơn một năm nay Truyền hình cáp Quy Nhơn QCTV1 và QCTV 2 đã chiếu phim này, không có phép, không có “văn bản” nào cả. Tổ chức được quyền ưu tiên bất hợp pháp đó chính là Pisico, một tổ chức hợp tác với hiệp hội Nhân Bang, một hiệp hội… Trung Quốc, mà Chủ tịch chẳng là ai khác ngoài viên Phó Chủ tịch Hiệp hội các nhà đầu tư Trung Quốc ở Việt Nam (Tuổi Trẻ ngày 15/6/2012)

Theo  http://quechoa.vn/2012/08/10/nhung-quyen-luc-cua-bong-toi-hay-mot-bong-toi-day-quyen-luc/#more-25387

Kiến nghị của ông Đào Tiến Thi gửi Bộ trưởng GD-ĐT Phạm Vũ Luận

ĐÀO TIẾN THI


Ông Đào Tiến Thi đi biểu tình chống Trung Quốc
xâm lược cùng con trai trong ngày 01/7/2012

Kính gửi Bộ trưởng Bộ Giáo dục và Đào tạo Phạm Vũ Luận
Tôi là Đào Tiến Thi, hiện đang công tác tại Nhà xuất bản Giáo dục Việt Nam, địa chỉ 187B Giảng Võ, Hà Nội.
Thưa Bộ trưởng
Như Bộ trưởng biết, trong mấy năm qua nhà cầm quyền Trung Quốc có rất nhiều hành động gây hấn ngang ngược đối với Việt Nam như liên tục ngăn cản, bắt giữ, đánh đập, đâm chìm tàu của ngư dân Việt Nam ra làm ăn trên vùng biển của mình (trong khi đó chính tàu của họ ngang nhiên vào đánh bắt trong vùng biển của ta), và hành động nghiêm trọng nhất là 2 lần cắt cáp tàu thăm dò dầu khí của ta vào mùa hè năm ngoái, khiến dư luận phẫn nộ. Mùa hè năm nay, nhà cầm quyền Trung Quốc còn đi những bước trắng trợn và ngang ngược hơn. Chỉ trong hơn một tháng qua, chúng đã tiến hành mời thầu quốc tế 9 lô dầu khí trong vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa của Việt Nam, nâng cấp hành chính quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa của Việt Nam thành thành phố Tam Sa, đưa 30 tàu cá ra đánh bắt 18 ngày tại vùng biển Trường Sa, và hiện nay đang rầm rộ đưa 23.000 tàu cá ra vùng biển Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam.

Thứ Tư, 8 tháng 8, 2012

Tưởng là dân nên công an mới đánh.


http://www.xaluan.com/modules.php?name=News&file=article&sid=439987


Vụ hành hung 2 nhà báo VOV ở Hưng Yên: Tưởng nhà báo là... người dân (!?)

A- A+
Chiều 26-7, đại tá Ngô Văn Phương, Trưởng Công an huyện Văn Giang - Hưng Yên, đã xác nhận ngoài 2 công an, 3 người còn lại tham gia đánh 2 nhà báo của Đài Tiếng nói Việt Nam (VOV) Nguyễn Ngọc Năm và Hán Phi Long tại xã Xuân Quan, huyện Văn Giang trong khi 2 nhà báo này đang tác nghiệp về vụ cưỡng chế thu hồi đất dự án khu đô thị thương mại và du lịch Văn Giang (Ecopark) vào ngày 24-4 là người của Công ty TNHH V & T.
Theo ông Phương, 3 người này là Nguyễn Xuân Biên, Lê Văn Băng và Cao Như Mác, có nhiệm vụ bảo vệ máy xúc, máy ủi của doanh nghiệp tại hiện trường vụ cưỡng chế thu hồi đất.
Đại tá Ngô Văn Phương cho rằng việc 3 người này tham gia vụ đánh 2 nhà báo VOV là do họ bức xúc, nóng nảy bởi nhiều chuyện và do nhầm tưởng nhà báo là người dân. Ông Phương cho biết Công an huyện Văn Giang đã xử phạt hành chính 3 người này do có hành vi gây rối trật tự công cộng, với mức phạt 1,5 triệu đồng/người.


Nguồn đọc thêm: http://www.xaluan.com/modules.php?name=News&file=article&sid=439987#ixzz22xgchtUt
http://www.xaluan.com/


------------------------------

Câu trả lời thẳng thắn của đại tá Ngô Văn Phương trưởng công an huyện Văn Giang bộc lộ bản chất của công an Việt Nam ngày nay. Vụ đánh hai nhà báo đã chìm vào quên lãng khi những kẻ thủ ác phải chịu mức phạt hành chính nộp số tiền bằng hai bát phở bò Kobe. Chỉ một tên công an xử lý hời hợt dù rõ ràng trong vụ đánh hai nhà báo có rất nhiều tên công an tham gia.

Thế còn cũng trong vụ này người dân bị đánh thì sao.?  Rõ ràng công an đánh dân là được, cho nên dù cùng trong một sự kiện, cùng ngày ,giờ,địa điểm. Tên công an dùng mũi giầy sút vào ngực người phụ nữ bé nhỏ, khiến chị đổ gập như cây chuối khi hai tay bị hai tên công an khác khoá.

Việc đánh hai nhà báo chỉ bị xử lý sơ sài, trong vụ đánh dân này có 3 tên công an tham gia. Không tên nào bị xử lý, nêu tên. Dẫu biết rằng sự bất công đầy rẫy trong xã hội mà Đảng trị và công an là công cụ. Nhưng trắng trợn đến mức nói thẳng công khai như Ngô Văn Phương thì quá mức tưởng tượng về sự bất công trong xã hội này đã được chính thức công nhận một cách công khai. Khi đại tá Ngô Văn Phương tuyên bố như vậy, dư luận hầu như cúi đầu chấp nhận thực tế phũ phàng của sự bất công trong xã hội là hiển nhiên.

Vậy xã hội này tươi đẹp ở đâu.?

http://www.bbc.co.uk/vietnamese/vietnam/2012/05/120513_vangiang_video.shtml

Một đoạn video vừa được đăng tải trên YouTube cho thấy lực lượng cưỡng chế gồm cả công an mặc sắc phục đã uy hiếp và đánh một người phụ nữ đầu đội mũ bảo hiểm.


Một công an trên clip video này còn co chân đá vào người phụ nữ đã bị người khác giữ tay.
Video nói trên hiện đang được phát tán rộng rãi trên các trang mạng xã hội.
Người phụ nữ bị đánh được nêu danh là bà Ngô Thị Ánh, dân xã Xuân Quan, thuộc huyện Văn Giang. Hôm 24/4, khi lực lượng cưỡng chế đang hoạt động, bà Ánh đứng ngay tại hiện trường, được nói là "khu vực nhà văn hóa xã Xuân Quan".

Tố cáo Phó thủ tướng gốc hoa Hoàng Trung hải.


MỘT PHÓ THỦ TƯỚNG GỐC HOA KHAI MAN LÝ LỊCH, BUÔN LẬU MA TÚY

Trí Nhân Media


Tòa Soạn nhận được bức thư tố cáo Phó Thủ Tướng Hoàng Trung Hải từ ông Phạm Hiện, một thân hữu. Việc tố cáo này ông Phạm Hiện đã theo đuổi từ nhiều năm qua và rất kiên trì.  

Lúc này, trong nội bộ của tập đoàn lãnh đạo CSVN đang rối rắm, các phe cánh đang tìm mọi thủ đoạn để triệt hạ lẫn nhau nên có nhiều tin tức cung đình được tiết lộ. Tính xác thực khó kiểm chứng vì vẫn còn nhiều móc xích đang được ém nhẹm. 

Dầu các tin tiết lộ đúng hay sai, chúng ta cũng đã nhìn rõ được bộ mặt thật bán nước của các lãnh đạo CSVN qua thái độ khúm núm "thà mất nước còn hơn mất Đảng". Còn chúng ta, thì ngược lại - quyết bảo vệ Tổ Quốc cho đến cùng. 

TNM đăng tải bức thư để thông tin đến bạn đọc.

Nguyên sỹ quan cảnh sát điều tra, trưởng văn phòng luật sư bị tạt a xít.

 - Khoảng 7h30’ ngày 7/8/2012, trên đường đi xe máy từ nhà đến văn phòng tại số 352 đường Trường Chinh, phường Quán Trữ, cùng quận Kiến An, TP Hải Phòng, Luật sư Trần Hồng Lĩnh (SN 1952) - Trưởng văn phòng luật sư Lĩnh Chính Thắng bất ngờ bị 2 thanh niên đi xe máy áp sát, hắt thẳng ca axít vào mặt rồi bỏ chạy.
 
  Khi nghe ông Lĩnh kêu cứu, ông Nguyễn Văn Phê, SN 1958, chủ nhà số 352 đang ngồi ăn sáng bên đường chạy sang thì thấy nạn nhân đầu đội mũ bảo hiểm, 2 tay ôm mặt đau đớn.

Sau đó, ông Phê dùng xe ô tô đưa Luật sư Lĩnh đến Bệnh viện trẻ em Hải Phòng cấp cứu. Tuy nhiên, do vết thương quá nặng nên ông Lĩnh được đưa đi cấp cứu tại bệnh viện Mắt TW.

Văn phòng luật sư, nơi luật sư Lĩnh làm Trưởng văn phòng
Hiện, tình trạng sức khỏe của Luật sư Lĩnh đang trong tình trạng hết sức nghiêm trọng. Toàn bộ phần mặt của ông Lĩnh bị biến dạng, một bên mắt trái đã bị hỏng hoàn toàn, còn lại bên mắt phải cũng có nguy cơ bị hỏng, dự kiến sáng ngày mai (8/8), các bác sỹ sẽ hội chẩn và tiến hành mổ mắt phải. Do dung dịch a xít chảy xuống nên toàn bộ phần vai của ông Lĩnh cũng bị bỏng nặng, 2 bàn tay của ông Lĩnh cũng bị bỏng.

Phần mắt bị thương nặng hơn nên phải xử lý trước, sau đó sẽ chuyển sang Viện bỏng Quốc gia để điều trị tiếp.

Ngay sau khi sự việc xảy ra, Công an quận Kiến An phối hợp với các phòng nghiệp vụ Công an thành phố Hải Phòng tiến hành điều tra làm rõ vụ việc. Tại hiện trường, lực lượng công an thu giữ một số tang vật gồm: 1 cốc thủy tinh, 1 bộ quần áo của nạn nhân, 1 mũ bảo hiểm và 1 cặp đựng tài liệu.

Được biết, ông Trần Hồng Lĩnh nguyên là cán bộ của Văn phòng cơ quan Cảnh sát điều tra, Công an TP Hải Phòng, cán bộ Đội Cảnh sát điều tra tội phạm về trật tự xã hội, Xuất bản Bài đăngCông an quận Kiến An. Cách đây 5 năm, sau khi về nghỉ hưu, ông Trần Hồng Lĩnh tham gia Đoàn Luật sư Hải Phòng rồi thành lập và làm Trưởng văn phòng Luật sư Lĩnh Chính Thắng.

 Theo GDVN