Xong việc nhà đã 13 giờ 5 phút. Vào mạng đọc được tin, 2 giờ chiều nay sứ quán Hoa Kỳ sẽ đến đón luật sư Nguyễn Văn Đài. Chả nghĩ ngợi gì nhiều, tôi nhét điện thoại và chứng minh thư nhân dân vào túi với mấy chục ngàn, bắt xe buýt đến phố Tạ Quang Bửu. Đến nơi là 13 giờ 54 phút. Mất mấy phút ngó nghiêng, xác định vị trí rồi cứ đường hoàng tiến vào ngõ.
Ngõ vắng. Vào đến hơn 100 mét mới nhìn thấy bóng áo công an, dân phòng. Thêm dăm bảy bà phụ nữ tóc hoa râm, kê ghế ngồi dọc vỉa hè. Một bà dân phòng già còn cầm ve vẩy cái dùi cui, nom rất oách.
Bên trong trụ sở cụm dân cư cạnh đó đầy nhóc người, mà thoạt đầu tôi cứ tưởng có đám cưới. Chắn ngang cái ngõ nhỏ tiếp theo (hẳn là lối vào nhà LS Đài) là 3 cái biển cấm. Một biển cấm quay phim chụp ảnh. Hai biển cấm vào khu vực bảo vệ bằng tiếng Anh và tiếng Việt. Tôi dừng lại đọc đàng hoàng, rồi tìm chỗ đứng để quan sát mà không vướng víu đường đi lối lại, dễ bị họ kiếm cớ để đuổi. Đương nhiên, những con mắt soi mói bắt đầu tập trung vào tôi. Nhưng cứ hễ ai nhìn tôi là tôi lại nhìn thẳng vào mắt họ. Đương nhiên họ lại quay đi. Áng chừng khoảng gần năm chục người đủ thành phần, đứng đầy cả ngõ.
Chưa đầy 2 phút sau, cái đám người ấy bỗng nhốn nháo. Mấy người từ trong trụ sở cụm dân cư chạy ra. Tôi quay ra nhìn vế phía đầu ngõ. Một chiếc xe 15 chỗ màu bạc tiến vào. Đến chỗ đám người kia thì chiếc xe dừng lại. Tôi ngó ra phía đầu xe xem biển xe, chả nhớ số, chỉ thấy có chữ - NG.
Ah! Hẳn là xe ngoại giao. Tôi cứ nghĩ là xe ngoại giao là xe 4 chỗ kia. Đám người kia bu lại quanh xe, vẻ rất đe dọa. Chiếc xe chỉ đừng lại chừng một phút rồi lùi lại. Tôi hy vọng có người của sứ quán bước xuống…Nhưng không. Chiếc xe lùi ra tận ngoài ngõ rồi mất hút.
Tôi thất vọng nhìn theo bóng chiếc xe. Đám người kia có vẻ hả hê, cười nói xôn xao. Bọn họ gọi điện tới tấp, đọc biển số xe cho đầu dây bên kia. Người này khoe nhìn thấy 2 người trong xe, người kia kể một người ngồi phia dưới, người nữa bảo hình như đó là tay Mạnh nào đó. Trông bộ dạng họ tươi vui, hý hửng như vừa giành được một thắng lợi to lớn nào đó.
Một lũ ngu ngốc, thảm hại! Họ không biết rằng chính họ mới là những kẻ man di mọi rợ trước cái nhìn của thế giới như thế nào. Thưc lòng tôi cảm thấy hổ thẹn với những đồng loại của mình. Tôi rất muốn hỏi vì sao họ làm thế, nhưng tôi biết sẵn câu trả lời sẽ là gì. Thậm chí, họ có thể dùng vũ lực để câu lưu tôi mà chả có lý do gì.
FB Phương Bích.