Hiển thị các bài đăng có nhãn phỉ báng trí thức. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn phỉ báng trí thức. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 16 tháng 8, 2012

Tản mạn sở Thông tin Truyền thông Hà Nội


Trước đây sở TTTT (4T) nằm trong sở Văn hóa Thông tin. Sau mới tách ra thành sở mới thường được người dân gọi là sở 4T hay sở “thông tịt” vì tin tức chẳng có chi ngoài ba chuyện nhồi sọ với định hướng dư luận và quản lý công tác nhồi sọ.

Thế nên khi mới thành lập, Thành ủy Hà Nội đã cử ngay đồng chí Phạm Quốc Bản, Phó ban thường trực Ban Tuyên giáo Thành ủy về làm giám đốc sở này để đảm bảo sự lãnh đạo của Đảng. Sỹ quan an ninh Nguyễn Thị Mai Hương được phái từ Công an thành phố sang làm Phó chánh thanh tra. Công tác “thông tịt” trên địa bàn thành phố được thực hiện theo kiểu tuyên huấn của Đức quốc xã. Thứ Sáu hằng tuần, các báo, đài phải cử đại diện tới dự “giao ban báo chí” để lĩnh hội những định hướng. Tức là nhận chỉ đạo cái gì được đăng, cái gì không được đăng. An ninh văn hóa tư tưởng bao giờ cũng ngồi chủ tọa giao ban cùng Tuyên giáo, Thông tịt và Văn hóa.
Trước sự nở rộ của các blog trên địa bàn Hà Nội, thành ủy HN lấy việc triệt các trang blog làm nhiệm vụ trọng tâm của sở 4T. Đồng chí bí thư thành ủy luôn nhắc nhở là Sở phải “tạo sự chuyển biến mạnh mẽ, phải có sự đột phá trong công tác này”. Khi đồng chí Phạm Quốc Bản sắp về hưu, đồng chí có nhắm tới người kế cận là một đồng chí khác là lãnh đạo Ban Tuyên giáo.
Tuy nhiên, Thành ủy Hà Nội chỉ đạo: cứ ai quản được mấy cái “bờ lốc” thì cho lên làm lãnh đạo. Các đồng chí bên Tuyên giáo Đảng thì hơi mù tịt về công nghệ thông tin và quan trọng hơn nữa là khoản lót tay mỏng hơn của đồng chí Tô Văn Động (lúc đó làm Chánh văn phòng Bộ Văn hóa TT – DL) nên Đảng đã chấp nhận để đồng chí Động về làm lãnh đạo sở 4T. Điều bất thường là giám đốc sở phải là Thành ủy viên mà Tô Văn Động không phải thành ủy viên Hà Nội, tuy nhiên trước sự quyến rũ của đồng tiền thì luật lệ cũng phải lui bước. Vả lại, Động là chỗ “quen biết” với bí thư Nghị khi bí thư còn còn làm Bộ trưởng bộ VHTT.
Bổ nhiệm từ giữa tháng 4/2012 nhưng mãi tới 29/5/2012 đồng chí Động mới được đồng chí Bản bàn giao công việc bởi vướng nhiều tiêu cực tại sở 4T và bởi đồng chí Bản còn có đủ thời gian để gặt nốt mấy cái hợp đồng truyền thông, hợp đồng thuê mặt bằng văn phòng.
Một số tiêu cực của sở 4T: 
- Diện tích văn phòng rất lớn, chiếm cả tòa nhà hàng chục tầng ở 185 Giảng Võ. Sở có sáng kiến cho thuê công sản để kiếm lời. Việc này là vi phạm pháp luật.- Trung tâm đào tạo CNTT và Truyền thông có tiêu cực rất lớn, biển thủ công quỹ hàng chục tỉ đồng nhưng không bị xử lý.

Ngay khi nhận bàn giao ngày 29/5 thì ngày 30/5, đồng chí Động cùng lực lượng an ninh đã nổ súng tấn công vào các blogger bắt đầu bằng mục tiêu Nguyễn Xuân Diện và Lê Hiền Đức. Sau chiến công đánh què chân cụ bà Lê Hiền Đức và đóng được trang blog Nguyễn Xuân Diện, chắc chắn uy tín của đồng chí Động trong Đảng bộ Hà Nội rất cao vì đã xác định quyết tâm cao và có sáng kiến tạo sự chuyển biến mạnh mẽ trong quản lý nhà nước. Sáng kiến đánh què chân cụ Lê Hiền Đức ngày 1/6/2012 của sở 4T cùng với sáng kiến đưa lưu manh vào tụt quần tại Viện Hán Nôm chắc chắn sẽ trở thành sáng kiến đột phá cấp quốc gia để “quản lý” các blog và sẽ nhân rộng toàn quốc trong thời gian tới. Các đồng chí Nhanh, Động, Lợi, Nghị tha hồ đi làm báo cáo viên tại các địa phương.
Còn nhớ hôm trước vụ việc, chỉ đạo và căn dặn cán bộ chủ chốt an ninh và sở 4T đồng chí Bí thư thành ủy nhắc: cả hệ thống chính trị vào cuộc, vào cuộc thật quyết liệt rồi, quan trọng nữa là quyết tâm. Nên nhớ phương pháp 1 thì quyết tâm 10 mới thành công được. Một lần nữa đồng chí chốt lại: vấn đề ở đây không phải là công nghệ mà là quyết tâm, các đồng chí phải coi đây là một trận đánh thực sự và phải xác định quyết tâm ở mức cao nhất. Tôi và đảng bộ thành phố đặt niềm tin vào các đồng chí.
.
Công bố quyết định bổ nhiệm hôm 16/4/2012 – Động bên trái – Thảo chủ tịch Hà Nội bên phải:
.

Lễ bàn giao công việc giữa đ/c Bản và đ/c Động hôm 29/5/2012:.
.
Sáng kiến mang tính đột phá trong quản lý blog của sở 4T – đánh què chân cụ Lê Hiền Đức:.
Đặng Hồng Vân, ”chân dài” trưởng phòng truyền thông sở 4T đang “định hướng” cho đàn cừu bên dưới:

Thứ Tư, 25 tháng 7, 2012

ÔNG TIẾN SĨ NHẠO BÁNG “LÒNG YÊU NƯỚC” TRÊN BÁO NHÂN DÂN

 


article
Tiến sĩ Nguyễn Minh Phong
NGUYỄN TRỌNG TẠO: Nói về lòng yêu nước thì bất cứ người Việt Nam nào, chỉ cần im lặng cũng biết họ yêu nước. Vậy mà có một ông tiến sĩ ra rả nhạo báng lòng yêu nước với lời nói (văn viết) kém một em học sinh cấp hai làm bài tập làm văn. Đó là tiến sĩ Nguyễn Minh Phong. Nếu tiến sĩ là được ngồi trên lưng con rùa như ở Văn Miếu, thì ông này chắc là phải ngồi trên lưng con nhái. Vì các cụ tiến sĩ xưa không ai viết văn vớ vẩn như thế. Vớ vẩn như thế mà ngồi trên lưng rùa, chăc sẽ bị thần Kim Quy vặn cổ liền. Nên nhớ, cái ý thức yêu nước của các cụ xưa là “Diên Hồng”, là “Sát thát” chứ không phải là dè bỉu “Diên Hồng”,  ”Sát thát” như cái ông tiến sĩ (dổm) này. Chả lẽ “Diên Hồng”,  ”Sát thát” cũng là “lợi dụng yêu nước” sao? Vậy ông là cái gì, ông là người sợ thể hiện lòng yêu nước, nên phê phán ”Diên Hồng”,  ”Sát thát” để thể hiện lòng yêu nước của riêng mình? Hà hà, nếu đảng nói biểu tình là yêu nước thì ông tiến sĩ sẽ nói sao? Hay là ông sẽ vẫn nói biểu tình là lợi dụng yêu nước? ”Diên Hồng”,  ”Sát thát” là lợi dụng yêu nước? Những kẻ cơ hội, khốn nạn vẫn còn nhan nhản, nên chúng mới ban cho ông một chỗ trên báo Nhân Dân để được cơ hội khốn nạn như chúng. Nhưng đọc bài viết của ông, không ai có thể lọt tai được, vì một bài văn học trò kém. Nếu không tin, mới bạn hãy đọc thử xem. (Xin lỗi, nếu ai đọc vài câu mà khinh bỉ không thèm đọc nữa thì xin đại xá):

Những kẻ đánh thuê

Trong một lần về quê, ngồi nói chuyện xã hội, thời sự với những vị cựu chiến binh. Sau khi tranh luận về sự bất tài của Đảng cộng sản, trước thực trạng đạo đức xã hội xuống cấp. Tham nhũng tràn lan, lạm phát tăng cao, thất nghiệp mọi nơi... Các cựu chiến binh vẫn cho rằng những điều như thế ở nơi nào trên thế giới cũng có, không phải chỉ ở Việt Nam.

Một cựu chiến binh nói rằng.

- Giờ mà có chuyện gì thì mất hết chính sách, lương hưu, chúng tôi chết à.?

Ồ hoá ra những người cựu chiến binh năm xưa đi đổ máu để xây dựng, bảo vệ tổ quốc này giờ nghĩ vậy.

Chủ nghĩa cơm áo, gạo tiền đã được Đảng và nhà nước reo rắc không chỉ vào thế hệ trẻ, mà ngay cả đến những người cựu chiến binh một thời oanh liệt giờ cũng ngả đầu trước miếng cơm, manh áo. Mỗi vấn nạn bức xúc nào trong xã hội muốn phê phán đều bị Đảng chặn bằng lý do ''đó là thế lực thì địch gây nên nhằm lật đổ chế độ'' hoặc có ''bàn tay can thiệp từ bên ngoài muốn phá những thành quả cách mạng''...

Chao ôi ''chế độ'' ở đây các vị hiểu không chỉ là chế độ cai trị, mà là chế độ chính sách tiền lương hưu hàng tháng lãnh. Đảng dùng từ khéo quá, gọi cái việc lĩnh lương hưu là ''chế độ'' để gắn liền với chế độ cai trị.  Đảng gọi những đồng tiền mà các vị nhận được là ''thành quả cách mạng'' để ru ngủ các vị như người trồng cây, giờ ngồi nhận hoa quả từ cái cây mình trồng. Bản chất nông dân đi làm cách mạng, giờ được hưởng chế độ, thành quả hiện thực như thế làm sao mà chả muốn ăn mãi đến khi chết. Giờ mà nghe nói không được hưởng nữa, vì nào mà chả sợ.

Nghĩ qua thì thấy đó là sự công bằng, các vị hy sinh xương máu thì bây giờ được nhận.

Nhưng ngẫm một lúc, thế thì khác mẹ gì bọn xã hội đen đi đánh thuê. Chúng nó đi đánh thuê chúng nó cũng nhận được tiền. Bọn lính đánh thuê ở I Rắc, Triều Tiên, Úc... cũng được chế độ đều đặn như vậy. Nếu mà vì mấy đồng tiền ''chế độ'' mà mặc đất nước lâm nguy, nội xâm, ngoại xâm hoành hành. Người dân đau khổ, chủ quyền bị mất mát từng phần để mình yên ổn nhận tiền ''chế độ'' thì còn gì là cao cả, còn gì là vinh quang. Hơn gì thằng xã hội đen đi đâm chém thuê, những cái huân huy chương treo ở nhà, trên ngực áo thì chả khác gì những vết sẹo, vết xăm, chiến tích lững lẫy của Đại, Tỳ, Cái, Thế thời xưa hay Năm Cam, Dung Hà, Hải Bánh...ngày nay.

Tất nhiên là còn nhiều người cựu chiến binh không chấp nhận cầm lấy đồng tiền ''chế độ đãi ngộ'' để làm lơ cho những kẻ cai trị bất tài kiến thiết nhưng thừa tài đục khoét. Họ cũng không chấp nhận để đất nước mất đi từng thước đất, từng tấc đảo. Nhưng thời của chủ nghĩa cơm áo, gạo tiền được Đảng ngầm đưa thành luận thuyết và reo rắc len lỏi vào đời sống, sức công phá của nó mãnh liệt và ngấm sâu lắm.

Một tờ báo có tên ''Cựu Chiến Binh'' đi vu vạ những người đấu tranh phản đối quân Trung Quốc xâm lược. Mục đích để giữ yên ''chế độ'' của mình, mục tiêu đằng sau cao hơn nữa là những kẻ cầm đầu tờ báo này muốn lập thêm tí công nữa để chế độ hài lòng ban thêm chút ''chế độ'' nữa.

Xem tất cả những nhân vật lên đài, báo , truyền hình để phê phán những người chỉ trích chế độ, thì toàn rặt những người về hưu đang sống bám vào chế độ.

Hạng đó cũng chỉ là phường đánh thuê, nhận tiền của các thế lực tham nhũng để can tâm đẩy đất nước đi sâu vào vũng lầy, vào hoạ mất nước. Những đồng tiền ấy là xương máu của nhân dân, tài nguyên của đất nước. Cầm nhận lấy như thế để nói những điều thị phi nhằm bảo vệ ''chế độ'' của mình. Liệu lương tâm có cắn rứt không.?

Tàu Trung Quốc tung hoàng trên vùng biển Việt Nam.


Trung Quốc xây dựng trụ sở hành chính trên đảo Phú Lâm của Việt Nam.


Trung Quốc chính thức thể hiện chủ quyền trên một phần lãnh thổ Việt Nam.


Người dân Việt Nam lên tiếng phản đối hành vi xâm lược của Trung Quốc.



Đài truyền hình Hà Nội sử dụng những hưu trí
 đang hưởng ''chế độ'' để lên án những người yêu nước
 có thể làm ảnh hưởng đến tồn vong của chế độ.
Báo cựu chiến binh lập tức hùa theo kiếm chác công lao 

Thứ Ba, 24 tháng 7, 2012

Nhục ở đời sẽ theo đến tận mồ.

  Khi còn sống thì Ông Bà Cha Mẹ vẫn hay day dỗ con cái bằng nhiều hình thức, mang tấm gương của người tốt và cả người xấu ra để răn dạy trẻ, dạy con lúc vào đời là chuyện thường.
  Tuy nhiên, người lớn biết đến gương nào tốt thì mang ra, gương nào xấu cũng mang ra, cốt để cho con cái thấy rằng ở đời mọi thứ đều có nhân quả, cái nhục trong đời nếu ai mắc phải sẽ phải mang theo nó đến tận mồ. Đôi khi chính những sai lầm và tội lỗi của con cái lại mang lại nỗi nhục cho cả Cha Mẹ đến khi Cha Mẹ xuống mồ.
  Vài ví dụ mà người viết đưa ra đây sẽ là những câu chuyện minh họa cho chủ đề ấy:
  Ông Vũ Mão chắc nhiều người ở thế hệ trung niên trở lên thì đều biết, biết ông là tác giả của trò ấn nút trên bàn của các kỳ họp Quốc hội. Trước khi có trò do ông đưa ra thì các địa biểu phải giơ tay biểu quyết - giơ tay là yêu cầu mà ông Dương Trung Quốc vẫn kiên trì đòi hỏi duy trì trong các kỳ họp - như thế sẽ thể hiện được trách nhiệm của từng đại biểu trước mỗi quyết định của họ khi thay mặt cử tri đi họp, quyết sách nhiều vấn đề tầm cỡ Quốc gia. 
  Hậu quả của việc cái nút sinh ra thì ai cũng biết : tên Việt gian nào không ấn nút thông qua luật biển? ai biết được hắn là ai ? tại sao không ấn YES, tại sao ấn NO...?  còn nhiều vấn đề hệ trọng khác như xây dựng đường tàu cao tốc, làm hạt nhân, sáp nhập thôn tính Hà Tây vào Hà nội...ai đồng ý, ai không đồng ý biểu quyết? lịch sử làm sao có cơ sở để xem xét lại cá nhân đại biểu nào chịu trách nhiệm với Đất nước? 
  Thực ra trò lưu manh đó là cả một kế hoạch phi minh bạch hóa trách nhiệm của đại biểu. Thử nghĩ xem: một công nhân vận hành máy tính sau cánh gà được tên đầu lãnh chỉ đạo bảo cái này ấn cho tao 99%, cái kia 80%, cái kìa 100%... vậy là nó ấn, đó đâu phải là ý chí và nguyện vọng của các đại biểu đang ngồi trong hội trường ?
   Lỗi đó là của ông Vũ Mão.

   Chuyện khác: trong lịch sử Việt nam, chưa có đám tang nào lại vỗ tay rần rần ngoài đám tang của Cụ Trần Độ. Khi ông Vũ Mão lên đọc điếu văn trong tang lễ của Cụ Tướng thì bị cả gia đình, bạn bè, hội cựu chiến binh phản đối, không công nhận và cho phép đọc tiếp. Cả sân nhà vỗ tay nhất trí với yêu cầu của con trai Cụ Trần Độ - khi ấy cũng là sỹ quan cấp cao trong quân đội. Ông Vũ Mão phải chạy mất dép cùng đám tùy tùng.
   Ngày thân mẫu của ông Mão ra đi, hàng xóm láng giềng không ai đến viếng và đưa ma, hai vợ chồng ông phải mặc áo xô đi từng nhà xin hàng xóm tha thứ... thật hết nhẽ.

   Cho đến thân phận dân thường như một ông trưởng thôn ở làng Đại Bái Gia Bình Bắc Ninh - khi chết không ai trong làng đến viếng và đưa ra đồng chỉ vì mình ông quay lưng lại làng, nghe cán bộ huyện và doanh nghiệp Đài loan câu kết cướp đất của bà con, ông mau lẹ lấy tiền đền bù trước tiên khi cả làng cả huyện đang khiếu kiện và không đồng ý bán đất cho doanh nghiệp Tàu.
    Huyện phải cho quân đến đưa ông ra đồng trong sự khinh rẻ của làng nước, xóm giềng.
    Ôi chao, nhục đến khi xuống mồ, miệng đời còn nhắc lại đến nhiều đời con cháu nếu còn ở quê.

   Thế đấy, thế nhưng nay vẫn còn những kẻ chưa nếm mùi nhục, vẫn nhơn nhơn coi thường miệng thế gian như Trần Gia Thái đang là giám đốc HTV1, Thái đang ra sức tay sai phỉ báng trí thức và người yêu nước từng xuống đường biểu tình chống lại sự xâm lược của giặc Tàu !


   Thời gian sẽ cho thấy kẻ nào phỉ báng lòng yêu nước của đồng bào rồi cũng sẽ phải nhận những sự khinh rẻ của nhân loại, gia đình và dòng tộc của kẻ ấy cũng sẽ chịu chung nỗi nhục khó tẩy rửa ấy.