Thứ Năm, 1 tháng 11, 2012

Nguyễn Thế Thảo cũng chui cửa sau

QUAN CŨNG ĐI CỬA SAU.


               Chính khách tầm ...hợp tác xã Nguyễn Thế Thảo.

Thế là mất toi buổi sáng mà chả gặp được mặt “Rồng”!
Số là hôm qua có việc ra khỏi nhà từ đầu giờ chiều. Về nhà lúc cuối ngày, ngạc nhiên khi thấy quanh nhà quang quẻ khác thường. Mấy cái quán nước chè, rửa xe, dán vá xe mọi khi tấp nập xunh quanh đâu mất tiêu. Mấy bà đang chăm chỉ quét dọn.
Tôi không phi xe vào hầm ngay như mọi khi, đứng lại hỏi một chị hàng nước đang mặt mũi buồn thiu:
Không được bán hàng nữa à? Chắc lại chuẩn bị có đoàn kiểm tra?
Chị này đang loanh quanh thì một cô tất tưởi đi đến thì thầm: 
Chị ơi, mai ông Thảo, chủ tịch thành phố đến kiểm tra đấy.
Ối giời! Thảo nào.
Tôi không thấy lạ gì. Nguyên cái đoạn cơ sở biết trước chuyện ông chủ tịch đi kiểm tra như thế này, tôi đã hình dung ra chuyện ngày mai ra sao.
Trong khi dân tôi nháo nhác gọi nhau về - cơ hội ngàn năm có một được ông chủ tịch đến tận nơi để được kêu – tận dụng ngay! Tôi chỉ cười ruồi. Dân tôi vẫn còn ngây thơ lắm. Định đưa đơn tận tay ông chủ tịch ư? Đừng có mơ!
Sáng ra, tôi đi vòng quanh nhà, dùng điện thoại chụp một lượt quang cảnh trước giờ G, cứ gọi là sạch bong. Quay về đến cửa thì thấy xe của đàu truyền hình Hà Nội đỗ ở trước cửa.
Ah! Gặp lại cố nhân đây. Cái quân chuyên nói điêu này chỉ biết hót một chiều, bợ đỡ quan trên chứ đời nào nói lên tiếng nói đau khổ của dân? Triệu chứng này càng khẳng định chắc chắn chuyện ông chủ tịch xuống là thật.
Tôi lại gần giơ máy lên chụp chiệc đàng hoàng. Một tay tỏ vẻ am hiểu chuyện dân tôi, khi nghe tôi bảo hồi dân tôi ngồi giữ đất gần tháng trời, sao không thấy đến quay thì lại nói :
Ai bảo. sao hồi ấy dễ ru thế? Chưa gì đã đi ngay...
Ái dà, là anh nói đấy nhé. Tôi ghi âm hết rồi đấy, là anh cũng thấy chính quyền ru ngủ dân tôi đấy nhé. Dân tôi bảo mình vì tin chính quyền quá mới nên ra nông nỗi này.
Thấy chiều hướng có vẻ không có lợi, anh ta đánh bài chuồn. Được dăm phút thì xe nhà đài chuyển bánh đi vào phía các tòa nhà phía trong khu. Dân tôi sợ họ dương Đông kích Tây nên nhất quyết bám trụ, đứng tán gẫu trên sân. Được một lúc hơi hơi lâu thì thấy ồn ào đằng xa. Ối giời! Tôi nói không sai mà. Chỉ thiếu kèn trống và cờ hoa thôi, chứ cứ gọi là một đoàn cổ cồn đi tháp tùng nhá. Họ đang thăm nhà hàng xóm N04 cạnh đó. 
Dân tôi vẫn cứ gọi là ngây thơ (trong đó có cả mình chứ đâu), cứ đừng chờ đến lượt ở trên sân nhà mình. 
Đi ra đi vào chán, thấy đoàn của ông chủ tịch vẫn tụ tập ở bên đó. Dân tôi bảo không khéo họ ko sang nhà mình đâu, phải sang đó thôi, chỉ cần kêu một tiếng: ới ông chủ tịch ơi, cứu dân C1 chúng tôi với! Thế là thỏa lòng gần 4 năm nay mỏi cổ kêu không thấu.
Dân tôi già trẻ lũ lĩ kéo sang sân nhà hàng xóm, ngóng ông chủ tịch. Nhìn những bộ mặt dán nhãn an ninh lượn lờ xung quanh, tôi hỏi thẳng thì họ chỉ cười. Một cô xúc động quá bắt đầu khóc tức tưởi, bảo sung sướng quá, hạnh phúc quá khi nghe tin ông chủ tịch xa giá đến tận đây, nhất định cô ấy phải đưa được đơn đến tận tay ông chủ tịch, cần thiết thì cô ấy sẽ đội đơn quỳ xuống trước mặt ông ấy.
Thấy cô này khóc, mấy anh xăm xăm đi đến. Một anh nhìn tôi cười cười, giới thiệu là chủ tịch phường. Tôi a lên:
- Anh là anh Hùng hả? Sao bố tôi gửi anh lá thư mà mãi chưa thấy anh trả lời thế?
Anh ta bắt tay tôi, gục gặc cái đầu bảo:
- Tôi đọc rồi, chị viết hay lắm.
- Ơ hay, anh nói thế coi thường bố tôi quá.
- Để hôm nào tiếp chị một buổi nhé. Nói thật là chúng tôi luôn kính trọng các cụ nhà...để hôm nào gặp chị nói chuyện nhé.
Một anh khác to cao hơn đến bên cái cô đang khóc, trấn an nhưng lại có vẻ đe dọa, bảo làm gì cũng phải đàng hoàng, văn minh. Tôi bảo người ta khóc thì có gì là không văn minh, không đàng hoàng?
Thấy tôi nói vậy, anh này quay sang tôi, cười bảo: nhưng tôi sợ khóc lắm. Chị ấy xúc động thì để chị đây (tức là tôi đấy) hiểu chuyện trình bày!
Anh ta giới thiệu là chủ tịch quận Cầu Giấy, hỏi tên tôi. Á dà! Tôi ko giới thiệu tên mà chỉ cười nói, tôi là người biểu tình chống Trung Quốc.
Hi hi! Anh chủ tịch quận cao to đẹp giai cũng a lên, chìa tay bắt tay tôi cười rõ tươi, cũng lại bảo hôm nào nói chuyện.
Trong khi tôi đang cười, nói, bắt tay với cả hai anh chủ tịch phường và quận, thì thấy một anh đứng ngoài cứ nhìn tôi. Thấy tôi nhìn thẳng vào mặt thì anh ta cười cười. Tôi hỏi, quen hay sao mà cứ cười thế? Anh ta lại gần, đứng sau lưng anh chủ tịch phường:
- Dạo này chị trẻ ra.
- Ồ, hóa ra anh biết tôi à?
Anh chủ tịch phường quay ra giới thiệu, bảo đây là trưởng công an phường! 
Hô hô! Hay quá ta. Sao hôm nay gặp được toàn người quan trọng thế này.
Thấy tôi định lên tiếng, mấy anh cứ cười bảo, để hôm nào nói chuyện. He he! Tôi biết thừa họ nói thế thôi, chứ họ biết nói gì với tôi về vấn đề này được. Nhưng qua thái độ của các anh từ trưởng công an phường đến chủ tịch quận là tôi hiểu họ cũng chỉ là người thừa hành, và họ cũng biết tỏng tôi là loại người như thế nào, có phải là kẻ gây rối đến mức họ phải ra quyết định giáo dục tôi hay không.
Đương nhiên việc nào ra việc ấy. Hôm nay dân tôi đứng đây là để đợi ông chủ tịch đi kiểm tra. Nếu ông ấy bận thì chúng tôi chỉ xin ông cầm cho cái lá đơn, mà suốt 4 năm qua, không hiểu có lá đơn nào đến được tay ông chủ tịch không. 
Người nói chuyện cứ nói chuyện, người chờ cứ chờ. Bỗng có người nói:
- Ông ấy đi rồi! Đi cửa sau rồi!
Dân tình nhớn nhác. 
- Thế không sang nhà mình thật à?
- Đấy, tùy tùng của ông ấy bắt đầu đi rồi kia kìa.
- Mẹ! Sao hèn thế nhỉ? Sao lại phải đi cửa sau thế nhỉ?
- Cứ đi theo tùy tùng của ông ta.
Dân tôi lại lẽo đẽo đi theo đám cổ cồn. Hóa ra họ vào Công ty quản lý nhà ở cách đó chừng 200m để họp hành chi đó. Dân tôi đứng ngồi một lúc, phán đoán tình hình rồi cũng giải tán. Cái lúc tiếp nhà cô khóc lóc, anh chủ tịch phường đã nhận đơn của bà con và hứa sẽ đưa tận tay chủ tịch rồi. Biết làm thế nào được. Có chờ ở đây, các ông ấy họp xong, xe lùi vào tận bậc thềm cho các ông ấy chui vào rồi cũng dông thẳng thôi. Tôi không lạ gì mặt ông Thảo trên mạng, nhưng dân tôi nhiều người chưa từng được tỏ mặt, cứ bảo chị chỉ cho em để em đội đơn quỳ trước mặt ông ấy.
Chắc chỉ ngày mai thôi, cuộc sống ở quanh đây lại đâu vào đó. Thấy tôi chụp ảnh, mấy bà mấy cậu rửa xe, bán nước chè lại tưởng tôi là phóng viên, bảo đừng đưa hình viết bài về họ nhé, để họ còn kiếm cơm.
Thật tội nghiệp. Các quan chức giàu thế còn chưa thỏa nữa là những người dân lao động. Họ chỉ có thể bám lấy hè phố để mưu sinh. Thực ra có cầu thì có cung. Nhu cầu rửa xe hay uống cốc trà trong khi chờ đợi là thực, không thể cấm đoán. Thay vì để họ phát triển lộn xộn, gây mất mỹ quan đô thị thì nên tổ chức cho họ kinh doanh đàng hoàng, nếu là những nhà quản lý có tài và tâm, họ thiếu gì cách để được cả hai bề, người dân vẫn có thể kiếm sống đàng hoàng mà nhà nước vừa thu được thuế, vừa đảm bảo trật tự đô thị?
Qua một chuyến đi kiểm tra thực tế của ông chủ tịch như thế, tôi thấy con đường hạnh phúc của dân ta vẫn còn xa lắm.


FB Phương Bích.

12 nhận xét:

  1. Từ nhỏ Phượng đã khác người, hình thức không mấy ưa nhìn ( trừ phi lên ảnh có tí photoshop chỉnh sửa), thấp lùn lại béo mập, khuôn mặt to với hàm răng thưa khiến cô chẳng hút được mấy cảm tình của người khác giới, thêm vào đó cái tính chua ngoa, đanh đá kiểu đầu đường xó chợ của Phượng khiến những người đối diện mau chóng rút lui hoặc né tránh cho “đỡ rách việc”. Có lẽ vì thế nên đến giờ đã hơn 53 “mùa khoai sọ” trôi qua, Phượng vẫn không hề cùng ai. Học xong, nhờ uy tín của bố, Phượng cũng xin được vào làm tại một đơn vị của Bộ Giao thông, nhưng bản tính chua ngoa, lười nhưng láo của Phượng tại đây cũng khiến nhiều đồng nghiệp phát ngán. Bị xa lánh và cô lập Phượng càng trở nên cực đoan và có nhiều lần ứng xử quá khích đã bị đồng nghiệp phê bình, nhắc nhở.
    Tháng 12/ 2007, trong lần đi tham gia biểu tình phản đối Trung Quốc( ban đầu là xuất phát từ lòng yêu nước thật), Phượng gặp nhóm Diện, Bùi Hằng tại đây…và rồi cái gì đến cũng phải đến, Phượng nhanh chóng bị các đối tượng trên lôi kéo và trở thành thành viên tích cực của nhóm kích động biểu tình này.
    Được số đối tượng phản động lưu vong từ nước ngoài chuyển tiền và kích động, tán dương về tinh thần, với sự hạn chế về nhãn quan chính trị, Phượng nhanh chóng trở thành thành viên chính của nhóm chuyên tổ chức gây rối. Đáng buồn hơn chỉ trong hai năm 2011 và 2012, Phượng bỏ bê công việc và chạy theo nhóm Lê Hiền Đức, Bùi Hằng và Nguyễn Xuân Diện đi gây rối ở nhiều nơi, khi được cơ quan góp ý, Phượng cãi nhau với lãnh đạo cơ quan và xin nghỉ việc.
    Xét thấy Phượng đã có thời gian tương đối dài làm việc tại ban quản lý PMU1, lại không chồng, con…Lãnh đạo cơ quan tạo điều kiện để Phượng được nghỉ chế độ. Là một người đã có tuổi lẽ ra Phượng phải hiểu được đạo lý của Nhà nước trong việc cho Phượng được nghỉ chế độ, nhưng không… Nghỉ việc có thời gian và không còn có cơ quan đoàn thể nào quản lý, Phượng mặc sức chạy theo đám nhân danh “rân chủ” gồm những công dân “xuất sắc” kiểu “rạch mặt ăn vạ” như Lê Hiền Đức, hay lợi dụng “gây quỹ” để biển thủ tiền như Nguyễn Xuân Diện, ném bàn thờ bố ra ngoài đường như “Bùi Hằng”…, chẳng cần nói nhiều chắc cũng biết kết cục là thế nào. Người ta thấy Phượng hôm nay trong Nam, mai ngoài Bắc, hôm nay Dương Nội, mai Ecopark Văn Giang, lúc này ở trụ sở tiếp công dân lúc sau đã la hét, chửi bới ở Sở Thông tin và Truyền thông .v.v. Bất cứ ở đâu có khiếu kiện, có bất ổn là Phượng cùng đám “rân chủ” xuất hiện, kích động người dân ở đó có những hành động quá khích chống chính quyền nhân dân, khiếu kiện sai quy định, tạo thành những điểm nóng để các đối tượng phản động lưu vong bên ngoài lợi dụng xuyên tạc tình hình kinh tế, chính trị, xã hội của Việt Nam.
    Nhân sự kiện Trung Quốc gây hấn ở biển Đông, ban đầu là những hoạt động biểu tình tự phát của một số công dân yêu nước nhưng hoạt động này nhanh chóng đã bị nhóm Phượng, Diện, Đức và một số đối tượng phản động khác lợi dụng để tạo thành những hoạt động gây mất trật tự trị an trên địa bàn Thủ đô và tiến tới các hoạt động bạo loạn, chống phá Nhà nước CHXHCN Việt Nam. Với những hoạt động này Phượng đã bị công an Quận Hoàn Kiếm lập biên bản vi phạm hành chính 02 lần về hành vi gây rối trật tự công cộng.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Loa Phường được thêm bao nhiêu tiền mỗi lần viêt láo lếu, mặc cho thiên hạ chưởi ông bà cha mẹ vậy?

      Xóa
    2. tắt me cái loa rè đi và xem lai mày ấy loa rè à

      Xóa
  2. Trước thái độ quá khích và ngày càng lao sâu vào con đường tội lỗi của Phượng, nhiều người đã khuyên bảo Phượng nhưng với bản tính hiếu thắng và đanh đá, Phượng khiến những người có thành ý muốn khuyên nhủ mình trở thành nạn nhân của cái việc “lòng tốt không đặt đúng chỗ”, trong những người khuyên bảo Phượng có cả người thân, họ hàng, nhưng Phượng đều để ngoài tai. Cái gì đến rồi cũng sẽ phải đến, việc làm đầu tiên mà cộng đồng có thể làm là giáo dục Phượng, cho Phượng thấy rõ hành vi của mình là sai trái. Quyết định áp dụng biện pháp giáo dục tại phường đối với Đặng Bích Phượng hôm nay là những lời răn dạy nghiêm khắc của người cha đối với một đứa con hư. Mắng con, có lẽ không người cha nào không đau lòng nhưng đó là việc làm cần thiết để đứa con lầm đường lạc lối có thể hiểu được những việc làm sai trái của nó mà quay về với gia đình, quay về phía chính nghĩa, bằng không những hình thức răn dạy nghiêm khắc hơn sẽ phải được áp dụng để kéo đứa con trở về làm người lương thiện.
    Làm cha, tôi xin chia sẻ nỗi đau này với ông Đặng Hạ và cũng hiểu được phần nào việc ông gửi thư cho chính quyền về việc giáo dục Phương Bích, nhưng thưa ông Hạ, các cụ xưa có câu : “yêu cho roi cho vọt”, tôi thiết nghĩ dù Phượng không còn bé nhưng xung quanh Phượng vẫn là đám “rân chủ” giả hiệu, lợi dụng sự nhiệt tình và hoàn cảnh của ông và con gái để kích động, xúi giục những việc làm đi ngược lại lợi ích của Quốc gia, cộng đồng.
    Với Phượng, việc áp dụng biện pháp giáo dục tại phường lần này có lẽ cũng là một lời nhắc nhở, một lời cảnh cáo để Phượng hiểu đã đến giới hạn và dừng lại, bởi lẽ quay lại là gia đình và cộng đồng, còn thêm một bước nữa sẽ là một vực thẳm khôn cùng.
    Loa Phường

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Loa Phường sao không về phường "phát thanh" mà lên đây ong ỏng vậy!
      Chuyện người ta có gia đình hoặc chưa là vấn đề cá nhân, chỉ có những phường du đãng, thất học mới đem chuyện riêng tư của họ ra để nói.
      Nói riêng về comments ở trên của loa phường một chút thôi, vì tôi biết có nói nhiều cũng sẽ không tiếp thu vì trình độ có hạn. Đó là một comment hạ cấp và chứa đầy giọng điệu láo lếu, hăm dọa một cách rẻ tiền.

      Xóa
    2. Bà con phải đặt tên lại cho là mõ phường hoặc có phường thì mới hợp với tính cách của nó.

      Xóa
    3. Loa phường là loa rỉ mà mọi người khinh bỉ không ai thèm nghe đâu.tôi có ý kiến này bà con đăặt lại giúp cho tên mới thành mõ phường hoặc chó phường mới hợp với con người c loa rỉ nhe.

      Xóa
  3. dit me cai con cho Loaphuong nhe...day cai nap toalet lai di..thoi qua roi//

    Trả lờiXóa
  4. lich su se phan xet cong bang nhe...roi cai bon cho nhu cai Loaphuong cung chui xuong cong thoi

    Trả lờiXóa
  5. cái siêu việt của chế độ này là đã sản sinh ra những loại loa phường trơ trẻn và đồng đảng

    Trả lờiXóa
  6. QLB, VLB, Bocauden, danglambao...chúng nó đánh nhau chí chóe, kẻ nào nhân từ với đồng chí của mình là tự sát-chế độ cộng sản mình nó vậy, cứ tìm hiểu lịch sử đảng thì sẽ rõ.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Kể cả tướng lĩnh quân đội mà ngu ngơ về chính trị bị "tiêu" là phải rồi, cầm súng trong tay mà bị người khác khiển khi không cần hay đe dọa đến họ thì bị tiêu diệt là phải rồi.
      Cứ nhìn họ đối xử với người dân là bà con của bộ đội thì biết tốt hay xấu rồi, khi cần thì đem bộ đội làm bia đở đạn để cho COCC nó hưởng.

      Xóa