Hiển thị các bài đăng có nhãn Đỗ hữu ca. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Đỗ hữu ca. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 26 tháng 12, 2014

Vợ chông cựu chiến binh sẵn sàng nổ bom ?

Mẹ tử tù Nguyễn Văn Chưởng: Chúng tôi sẽ nổ bom nếu cố tình giết con tôi.

NGUYỄN TƯỜNG THỤY 
10801944_769632653129225_4795181112458590173_n
Đến 24/12/2014 là ngày thứ 7 liên tiếp, ông Nguyễn Trường Chinh đã tọa kháng kêu oan cho con là tử tù Nguyễn Văn Chưởng. Việc làm này của ông còn tiếp tục.
Gia đình ông kêu oan cho con đã 7 năm nay nhưng cuối cùng qua 3 cấp xử vẫn y án tử hình đối với Nguyễn Văn Chưởng. Với hình thức tọa kháng, ông muốn sự oan ức của con ông được nhiều người biết đến để cứu giúp con ông. 
Trong những ngày ngồi tọa kháng, có rất nhiều người đến chia sẻ, bày tỏ sự ủng hộ ông, trong đó có bà con dân oan Dương Nội, dân oan vườn hoa Mai Xuân Thưởng, anh em No-U và cả những người qua đường. 
Ông có kể một câu chuyện cảm động. Khi ông ngồi tọa kháng, có 2 cháu bé chơi quanh ở đấy. Đến khoảng 12 giờ các cháu đến đưa cho ông 4 nghìn đồng, bảo, ông ơi cháu chỉ có từng này thôi ông cầm uống nước. Ông mang chai nước uống dở ra bảo, ông có nước đây rồi các cháu giữ lấy để mua quà mà ăn. 
Dĩ nhiên, lực lượng công an can thiệp nhưng trong tình cảnh này, họ không thể xua đuổi ông đi. Xé giật biểu ngữ kêu oan rồi đuổi ông không được, họ mang nhiều xe đến chắn phía ngoài để người đi đường không nhìn thấy cảnh ông tọa kháng. Ông cho biết bình thường, mỗi ngày có vài chục công an nhưng số người mặc thường phục nhiều hơn. Riêng ngày chủ nhật thì lên đến hàng trăm. 
Về động thái của các cơ quan tư pháp về việc thi hành án, ông cho biết họ đã 3 lần đến nhà ông thông báo mọi việc đã hoàn tất, chuẩn bị thi hành án đối với Nguyễn Văn Chưởng vào các ngày 6/10, 21/10 và 29/10. Mỗi lần có 1 công an và 1 của Viện kiểm sát hoặc tòa án.
Ngày 26 (hay 25/10), khoảng 20h30’, một công an xã là Huỳnh Tiến Nam đưa 2 người mặc thường phục vào nhà. Hôm ấy ông đi vắng nên họ nói chuyện với vợ con ông. Họ hỏi tình hình kêu oan ra sao rồi, nguyện vọng của gia đình như thế nào? Em trai Chưởng là Đoàn nói, gia đình không đòi đền bù không kiện cáo gì cả, chỉ cần thả anh tôi về làm ăn nuôi con. Mẹ cháu bỏ đi từ khi cháu mười mấy tháng tuổi, bây giờ giết bố cháu, cháu thành kẻ mồ côi, bố mẹ tôi thì già rồi. Bà Bích thì nói, con tôi không có tội nếu cố tình giết nó thì tôi sẽ nổ bom. 
Hỏi về cảm xúc của ông trong những ngày tọa kháng, ông nói, ở 1 nước gọi là dân chủ văn minh công bằng mà lực lượng công an xua đuổi chúng tôi còn người dân bình thường cụ già trẻ thơ lại ủng hộ chúng tôi thì thử hỏi thế giới nhìn 2 nghịch cảnh đó thì sẽ hiểu như thế nào là dân chủ nhân quyền ở đất nước này. 
Nhắc lại chuyện được hai cháu bé cho tiền, ông nói tấm lòng của trẻ thơ rất bao la, bao dung nhưng tại sao công an họ không hiểu chuyện đó. Thử hỏi người tra tấn con tôi nhìn cảnh tôi được 2 đứa trẻ cho 4 nghìn lẻ này họ nghĩ gì đây? Họ còn tính người không hay là bạo chúa là ác ôn. Họ đánh con tôi tàn khốc như thế để bắt nó phải nhận tội. Họ nghĩ gì về quyền con người ở VN hiện nay? 
Ông Nguyễn Trường Chinh cũng bày tỏ lời cảm ơn đối với truyền thông trong nước và quốc tế, bà con đã đồng hành ủng hộ bênh vực ông trong những ngày đi kêu oan cho con. 
Theo thông báo trên mạng xã hội facebook, hôm nay, 25/12, anh em NO-U sẽ ra tượng đài Lý Thái Tổ - Hồ Gươm - Hà Nội để ủng hộ gia đình tử tù Nguyễn Văn Chưởng đòi công lý. Sẽ giương biểu ngữ, nói chuyện và phát những tài liệu, bài viết liên quan đến vụ án oan trái này. 
Anh em cũng nêu quyết tâm: “Dù có thể bị bắt vì biểu tình, vì gây rối, vì rải truyền đơn hay vì bất cứ lý do nào khác nhưng chúng tôi chấp nhận vì đây là cách duy nhất chúng tôi có thể làm để cứu một người sắp chết oan trước sự quan liêu và thờ ơ vô cảm của các cấp chính quyền”.

Thứ Tư, 24 tháng 12, 2014

Côn đồ Hải phòng tay chân Đỗ Hữu Ka đốt nhà giết người !

Hải Phòng: Giữa giá rét, bà mẹ ôm bình gas liều chết chống chọi lực lượng CA đến phá lều


http://youtu.be/qRL8CBhe6HM


  - Chiều tối ngày 22/12/2014, một phụ nữ tại Hải Phòng đã phải dội xăng khắp người, tay cầm bật lửa đứng bên bình gas, sẵn sàng liều chết để bảo vệ căn lều tạm bợ trước nguy cơ bị nhà cầm quyền CSVN kéo quân tàn phá.

Thứ Hai, 22 tháng 12, 2014

Một Đất nước có nền tư pháp quái dị nhất Thế giới.

  Ngày 21/12/2014 là ngày thứ 5 ông bà Nguyễn Trường Chinh ngồi tọa kháng đòi Công lý cho con là Nguyễn Văn Chưởng người chỉ còn vài ngày nữa sẽ bị TỬ HÌNH trong vụ án có quá nhiều oan sai 
Rất đông người dân cùng tọa kháng với hai ông bà.


1. Thời gian xảy ra án mạng viên thiến tá công an Nguyễn Văn Sinh ở Đình Vũ, Hải Phòng, thì Chưởng đang có mặt ở nhà Kim Thành, Hải Dương và đi chơi thăm hàng xóm cách hiện trường gần 40km có rất nhiều nhân chứng xác nhận điều này.
2 . Bằng chứng chứng minh Chưởng giết người không có, tòa chỉ dựa vào bản cung Chưởng khai nhận giết người có chữ ký EC "Ép Cung" 
Hai ông bà đã tọa kháng nhiều ngày tại chân tượng Vua Lý.

3. Bản kết luận điều tra và Bản giám định tử thi của nạn nhân có nhiều điểm mâu thuẫn. "Bản kết luận điều tra ghi Chưởng, Trung và Hoàng dùng 2 con dao và một thanh đoản kiếm chém chết ông Sinh, nhưng bản Giám định pháp y của ông Sinh có đoạn ghi thương tích do vật Tày gây nên".
4. Cả hai phiên tòa sơ thẩm và phúc thẩm Chưởng đều kêu oan, Chưởng tố cáo cơ quan cảnh sát điều tra Tra tấn, ép cung rất dã man tàn bạo khiến anh không thể chịu đựng được đành phải khai theo chỉ dẫn của công an còn anh không thực hiện hành vi Giết Người.
5. Bản cáo trạng cơ quan công an, viện kiểm sát và tòa án cố tình viết sai lý lịch của Chưởng. Chưởng đang có công an việc làm ổn định, không nghiện ma túy nhưng Bản cáo trạng ghi Chưởng lêu lổng không công an việc làm và nghiện ma túy nên lập kế hoạch rủ bạn đi GIẾT NGƯỜI CƯỚP CỦA.
6. Các nhân chứng xác nhận Chưởng ngoại phạm đều không được cho vào tòa đối chất, đặc biệt có 2 nhân chứng là Nguyễn Trọng Đoàn và anh Tuất đã bị cơ quan csđt tra tấn, ép cung bắt khai sai sự thật theo ý của họ. Cả 2 nhân chứng này vẫn tiếp tục lên tiếng bảo vệ sự thật và khẳng định là Ngày giờ xẩy ra án mạng ở Đình Vũ, Hải Phòng thì Chưởng có mặt ở Kim Thành, Hải Dương.
Trước bản án tử hình có quá nhiều oan sai sẽ được thi hành án vào cuối tháng 12/2014 theo thông báo của tòa án và viện kiểm sát TP Hải Phòng bố mẹ của Nguyễn Văn Chưởng đã ròng rã kêu oan cho con suốt 8 năm, đã nộp đơn đến tất cả các cơ quan có thẩm quyền theo quy định của pháp luật YÊU CẦU XÉT XỬ LẠI VỤ ÁN . Kể cả ông Chinh đã phải cắn tay lấy máu viết thư kêu oan gửi chủ tịch nước Trương Tấn Sang nhưng đều bị họ làm ngơ. 
  Ông bà đành ra chân tượng đài Lý Thái Tổ giữa trung tâm thủ đô Hà Nội ngồi tọa kháng kêu oan cho con, trước sự kiên trì đi đòi công lý cho con của ông bà, hôm nay đã có nhiều người dân các nơi cùng đến ngồi tọa kháng hiệp thông với ông bà. 
  Khi chúng tôi ngồi tọa kháng trong ôn hòa thì lực lượng công an, dân phòng, mật vụ dùng loa ra rả yêu cầu chúng tôi dải tán và họ đã ra lệnh cho nhau vào cướp những tờ biểu ngữ kêu oan và bắt cưỡng chế ép chúng tôi giải tán với lý do "Đây là khu vực bảo vệ". Chúng tôi đã hỏi lại họ những câu rất nhẹ nhàng: 
- Các anh chắc hẳn cũng có con? nếu con của các anh sắp bị tử hình oan như con của bác này thì các anh có đi kêu oan cho con của mình như bác ấy không? hay là các anh làm ngơ để mặc con mình bị giết? Các anh bảo vệ chính quyền này, các anh bảo vệ đất nước này thì trước hết các anh phải biết bảo vệ một mạng người sắp bị tử hình oan? Bác ấy đấu tranh YÊU CẦU XÉT XỬ LẠI VỤ ÁN TỬ HÌNH CỦA CON BÁC ẤY, các anh xem chính quyền này đã làm đúng trách nhiệm của họ chưa khi mà không dám điều tra xét xử lại một vụ án tử hình có quá nhiều tình tiết oan sai, các anh lên mạng internet mà đọc có rất nhiều trang báo đưa tin rất cụ thể về vụ án oan sai này.
  Sau khi nghe những câu hỏi như vậy các anh công an, dân phòng và an ninh mật vụ từ từ bỏ đi.
Có những niềm vui nho nhỏ khi có nhiều người lúc đầu do hiếu kỳ vào xem rồi họ hỏi chúng tôi lý do ngồi tọa kháng, sau khi biết chuyện họ đã tỏ ra rất giận dữ vì tại sao thời gian gần đây lại có quá nhiều những vụ án oan sai? có một bạn nam sinh viên trường đại học mỏ địa chất còn nói với giọng dưng dưng ngấn lệ " Tại sao chính quyền họ lại sợ không dám lập ra một đội để đi điều tra xét xử lại vụ án này? họ sợ cái gì ? và em đã ngồi vào cùng với chúng tôi.
  Tôi hy vọng với sự quan tâm của nhiều người YÊU CÔNG LÝ VÀ SỰ THẬT lên tiếng YÊU CẦU ĐIỀU TRA XÉT XỬ LẠI VỤ ÁN TỬ HÌNH NGUYỄN VĂN CHƯỞNG thì chính quyền Việt Nam sẽ phải thực hiện.
Cần lắm những tấm lòng và sự lên tiếng của mọi người và Công lý phải được thực thi trên quê hương Việt Nam
Trần Thị Nga.

Thứ Sáu, 19 tháng 12, 2014

Nhà văn oan Bùi Ngọc Tấn qua đời .

Tác giả “Chuyện kể năm 2000” qua đời

Nhà văn Phạm Đình Trọng cùng nhà văn Bùi Ngọc Tấn.


- Nhà văn Bùi Ngọc Tấn- tác giả cuốn tự truyện nổi tiếng "Chuyện kể năm 2000" vừa qua đời tại nhà riêng (Hải Phòng) lúc 5 giờ sáng nay, ngày 18 tháng 12 năm 2014.
Lễ viếng: 10 giờ sáng ngày 19.12.2014.Lễ Truy điệu: 10 giờ sáng thứ bảy ngày 20 tháng 12 năm 2014.Lễ An táng: Tại Nghĩa trang Ninh Hải, Hải Phòng.

Nhà văn, Bùi Ngọc Tấn sinh năm 1934, quê ở huyện Thủy Nguyên, Hải Phòng. Ông bắt đầu viết văn, viết báo từ 1954 và là cây viết khá nổi tiếng khi còn trẻ.
Bùi Ngọc Tấn từng bị bắt và phải ở tù 5 năm (1968-1973) trong vụ án "Xét lại, chống Đảng", mà không được xét xử. 
Wikipedia viết: “Theo ông (Bùi Ngọc Tấn) thì người hạ lệnh bắt ông, cũng như đuổi vợ ông khỏi trường Đại học trong thời gian ông bị cải tạo, ngăn chặn ông đi làm sau khi ra tù là giám đốc công an thành phố Hải Phòng Trần Đông. 
Khi bị bắt giữ, ông cũng bị tịch thu hơn nghìn trang bản thảo và sau này không được trả lại. Từ khi được xóa án, sau hai năm thất nghiệp, Bùi Ngọc Tấn được tổng cục trưởng Tổng cục Thuỷ sản Hoàng Hữu Nhân xếp vào làm nhân viên theo dõi thi đua khen thưởng ở Liên hiệp Xí nghiệp Đánh cá Hạ Long. Trong khoảng thời gian làm công việc này từ 1974 đến 1994, ông trở thành một "người ẩn dật" với văn chương, ngừng viết trong khoảng thời gian 20 năm này. Theo đài RFA, trong thời gian đó "ông không được phép viết lách gì, ngay cả nhật ký cũng thường xuyên bị công an văn hóa xét nhà, lục lọi tịch thu..."
Ông trở lại với bạn đọc qua bài "Nguyên Hồng, thời đã mất" đăng trên tạp chí Cửa biển tại Hải Phòng năm 1993”.
Một số tác phẩm chính đã được xuất bản từ năm 1995 trở lại đây: Một thời để mất, Những người rách việc, Một ngày dài đàng đẵng, Chuyện kể năm 2000, Rừng xưa xanh lá…
Một trong những tác phẩm văn học nổi tiếng sau này của Bùi Ngọc Tấn là cuốn tiểu thuyết “Biển và chim bói cá”, xuất bản năm 2008.
Tuy nhiên, nhắc tới Bùi Ngọc Tấn người ta nghĩ ngay tới “Chuyện kể năm 2000”.
Cuốn tự truyện này đã gây được sự chú ý của quốc tế và trở thành một trong những cuốn sách được giới bất đồng chính kiến trong nước quan tâm nhất. “Chuyện kể năm 2000” đã được dịch ra tiếng Anh, Đức và Pháp. “Theo tổ chức Phóng viên không Biên giới (RSF), câu chuyện 600 trang về người tù mang tên Tuấn mô tả lại cách “chính quyền Việt Nam trấn áp trí thức”. Chính vì vậy mà "Chuyện kể năm 2000" vừa in tháng Hai năm 2000 thì ngày 16 tháng 3, bộ Văn hóa-Thông tin đã ký quyết định số 395, đình chỉ, thu hồi và tiêu hủy cuốn này do nhà xuất bản Thanh Niên ấn hành.( Wikipedia).
Ngoài các giải thưởng văn học trong nước, Nhà văn Bùi Ngọc Tấn từng nhận được một số giải thưởng quốc tế như: “Giải Henri Queffenlec (Pháp) năm 2012 cho tác phẩm Biển và chim bói cá”, giải Nhân quyền Hellman-Hammett do HRW trao tặng.
Bùi Ngọc Tấn cũng là Hội viên danh dự Hội Văn bút Quốc tế. Hội viên danh dự Hội Văn bút Canada.

Bản tin từ ông Thanh Nghiên Phạm từ Canada đưa.

Thứ Năm, 11 tháng 12, 2014

Thư của Nguyễn Văn Chưởng gửi Mẹ từ nhà tù Trần Phú.

Thư của tử tù Nguyễn Văn Chưởng từ nhà giam Trần Phú gửi Mẹ


Mẹ và đại gia đình kính mến! Con ở trong này bây giờ cố gắng cải tạo thật tốt để không khỏi phụ công mẹ dạy bảo nhưng con là mình bị oan nên nhiều lúc bức xúc lắm mẹ ạ. Con sẽ luôn giữ gìn sức khỏe thật tốt và nghe lời Ban giám thị sẽ không hát to nữa đâu.

Mẹ ơi, dạo này con thấy mẹ gầy quá vậy, mẹ phải tin vào con, tin vào nghị lực của con mẹ a, con ở trong đây luôn cố gắng viết đơn gửi mọi nơi để mong tìm người tài đức giúp đỡ con qua cảnh oan trái này mẹ a. Mẹ ơi, thời gian gặp mặt ít quá nên con không nói chuyện nhiều được với mẹ nên chắc mẹ cũng chưa hiểu được tại sao con không có tội mà lại nhận tội về mình phải không mẹ? Con xin nói sơ qua để mẹ hiểu cho con chứ con cũng đâu phải là người ngu đần hay ăn vàng ăn bạc của người ta mà con mới nhận tội về mình.

Khi con đang ngủ nhờ nhà thằng em con quen vì con và Bảy chưa tìm được nhà trọ nên ở đấy. Vào lúc khoảng 1h sáng có một tốp người mặc quần áo bình thường nói là công an phường đến kiểm tra hành chính, bọn con đã đưa hết giấy tờ ra cho họ nhưng giấy tạm trú của con ở phường khác nên họ nói là bắt bọn con lên phường và họ trói con bằng dây thắt lưng, vòng tay ra sau và họ bắt tất cả bọn con đi, họ gọi Taxi đến và bảo lên số 9 Hồ Xuân Hương. Con cứ tưởng đấy là chỗ công an phường cơ, nhưng đến nơi con mới biết đó là công an thành phố và một người trong số họ bảo con là mày nhìn xem đây là đâu, con nhìn theo tay người ấy chỉ thì thấy tấm bảng đề H88 xong họ lại hỏi con có biết Thanh "Già", Nga "Thọt", Phương, Hoàng không? con bảo là có. Con nói là Thanh có quán bán hàng gần nhà con thuê cũ còn Nga "Thọt" con cũng biết, Phương thì nhà ở Đông Hải, Hoàng thì ở Khâm Thiên - Hà Nội. Vì con nghĩ Phương là chị gái thằng Trường có người yêu tên Hoàng thường ở chỗ anh Thanh nên con nói vậy. Thế là họ đánh con tới tấp, không để con nói được câu nào nữa, họ thôi đánh con thì con mới thở được và nói là sao các chú đánh cháu? Cháu có làm gì đâu? và họ nói "Không làm gì thì tao mới đánh chứ làm gì thì đã không bị đánh" và họ lại tiếp tục đánh con tiếp và dùng còng số 8 treo cánh vắt tay (treo cánh tiên) chỉ có 2 đầu ngón chân cái chạm xuống đất, con lúc này gào lên: "Lý do gì mà các người đánh tôi, pháp luật là như vậy hả..?" Được khoảng 15 phút họ cho con xuống và ngồi ở ghế, dùng xích chó xiết, quấn chặt người con vào ghế xong rồi sỏ cùm que nóng vào chân con, xong tất cả rồi 1 người trong số họ mới hỏi con: "Mày biết mày bị bắt vì lý do gì không?" con trả lời là cháu không biết, sao cháu lại bị bắt? và còn lại bị đánh nữa? thế là người ấy nói là: "Mày bị bắt vì giết người ở Đình Vũ". Con lúc đó không biết là ngày bao nhiêu và vào thứ mấy nên con hỏi là: "Thế hôm đó là ngày bao nhiêu? và vào thứ mấy?" để con xem mình đang ở đâu vào ngày hôm ấy và họ nói là: "Hôm 14 và vào thứ 7", con lúc đó mới nghĩ ra là hôm đó con ở quê nên con bảo họ là "Ngày hôm đó cháu về quê vào chiều thứ 7 đúng hôm 14" và con có nói con đi cùng với thằng Trường về và kể đi chơi ở những đâu nhưng họ đã không nghe con giải thích và cũng không ghi lời khai của con, không xác minh ở quê xem con nói có đúng không. Nhất là thằng Trường cũng bị bắt cùng với con và cả cái Bảy, hai đứa nó đều biết chắc và nhớ vì ngày gần đây nhưng họ đã không làm như vậy, chỉ mỗi một câu là mày phải nhận, con bảo là: "Thú thực là cháu không giết người và hôm đó cháu ở quê Hải Dương cách chỗ xảy ra vụ án đến 30 cây số". Con nghĩ trình bày như thế chắc họ phải xác minh vì trong vụ án bắt nhầm người là điều bình thường, nhưng đây họ không làm như vậy, cũng không muốn nghe những gì con nói. Thế là chân họ đạp, giận xuống xiềng nên xiết rất mạnh vào mắt cá chân, con rất đau, kêu gào thảm thiết, ngất lên ngất xuống không biết bao nhiêu lần. Con nói đi nói lại là "Cháu không giết người, các chú bắt nhầm người rồi các chú đi xác minh hộ cháu, cháu van lạy các chú", họ cười như những con quỷ chứ không phải công an. Vì họ không mặc đồng phục công an, bắt đầu chửi rồi đánh đủ mọi kiểu từ gậy gỗ rồi đạp, giận xiềng, xiết đạp xích, đấm, tát, lấy đầu gậy tre chọc thẳng vào giữa ngực. Chán tay tất cả lại dừng, họ lại hỏi con: "Thế mày đã chịu nhận chưa hay là còn phải đánh nữa?". Con bảo họ là con có giết người đâu mà nhận tội làm sao được, sao các chú không hỏi xem và đi xác minh cháu nói có đúng không, và họ lại hỏi con "Thế mày biết thằng nào giết người" con bảo là "Cháu biết làm sao được, cháu có giết người đâu mà cháu biết", thế là họ bảo "Thế thì mày thành thằng giết người" xong họ lại tiếp tục đánh đập, tra tấn nhục hình con, con thì vẫn kêu gào là oan "Có ai cứu tôi với, tôi bị oan, luật pháp ở đâu vậy" thế là họ lấy luôn đôi tất ở đâu nhét vào mồm con, và con không kêu, không nói được nữa xong họ lại treo cánh tiên họ bật điều hòa thật lạnh và dùng những đòn nhục hình, bỉ ổi vào bộ phận sinh dục của con và họ lại đấm, tát con lúc này máu mồm con đã hộc ra nhiều thậm chí đái hết ra sàn nhà vì những đòn thâm hiểm. Con cũng không theo ý họ là nhận tội vì con đâu có giết người mà phải nhận tội. Thế là họ bảo: "Mày dắn lắm nhưng không chịu lâu được đâu, hôm nay kiểu này, mai còn nhiều kiểu khác, mày không nghe lời tao thì còn nhiều cách để bắt mày phải nhận tội". Thế là họ đi ngủ, cũng tại trong phòng đó, họ phải đắp chăn cho đỡ lạnh, còn con mỗi cái áo sát nách mỏng và cửi truồng vừa lạnh vừa khát, xin nước uống thì họ cho có một chén bé, xin chén nữa thì bị nhổ nước bọt vào mặt. Lúc này rơi vào lúc 5h sáng. Đúng 7h sáng họ dậy lại tiếp tục đánh con tiếp đến hơn 11h trưa họ thôi và ông S trung tá ngồi nhìn con bảo là "Địt mẹ mày cố tình bố cho mấy con đàn bà đánh vợ mày cho lòi mẹ con mày ra" còn ông P thượng ý bảo " Mày có em trai hả nó không khóc như mày đâu mày muốn nó mất một trong hai chân à". Còn một người con không biết tên nhưng chắc ở gần nhà mình ở Hải Dương bảo là "Mày tưởng nhà mày tao không biết à, mẹ mày đang ở nhà, có một mình chứ gì?" và còn nói, chưởi, đe nẹt nhiều lắm nhưng con không nhớ hết lời bọn họ nói, con không tin là họ dám động đến nhiều người dân vô tội như thế. Đến cả đứa trẻ chưa chào đời mà họ còn định cướp mạng sống của nó từ trong bụng mẹ nó! Rồi họ nói nhiều và con cũng rất hoảng, con nghĩ đến mẹ, em trai, cái Bảy và con của con. Con nghĩ rằng con đã được sắp đặt trước để thế thân cho thằng giết người, một kẻ dám làm, không dám chịu.

Họ đã nói rằng "Mày muốn thành một con người hay bị đánh như con súc vật và cả người nhà mày nữa, loài súc vật nó còn biết thương nhau mày nghĩ lại đi". Con bảo là cháu không giết người cháu có biết chi tiết gì mà khai đâu. Thế là họ nói rằng "Không biết thì để tao hướng dẫn" và ông N trung tá hướng dẫn tất cả những chi tiết vụ án, một người khác thì kẻ vẽ sơ đồ để con biết. Một người khác thì chìa hai bản cung của thằng Hoàng "đen" và thằng Trung ra, bảo chúng nó khai hết rồi, nhận hết rồi, mày nữa là xong. Con lúc đó mắt hoa chả đọc được gì từ 2 bản cung đó, xong tất cả rồi con được họ tháo mọi thứ ở trên người xuống cho uống nước và có 1 người chụp ảnh rồi đưa vào trại Trần Phú chiều 30/07/2007.

Nhưng vào trại do những vết thương quá nặng nên thủ tục nhập trại mất nhiều thời gian và phải khám qua vì còn các vết thương, con vào phòng P trong tình trạng bị thương như người sắp chết, không thể tự nằm hoặc đang nằm mà ngồi dậy, đang ngồi mà muốn dậy thì phải dựa vào tường, tay không tự cầm nổi thìa ăn cơm và bút viết. Trong mấy ngày đầu con cũng được thầy Hưng quản giáo buồng P cho viết lại những vết thương trên thân thể của con là do ai đánh và đánh bằng những thứ gì? Con đã cố gắng viết vào ngày 04/08/2007. Hôm con đi cung bị đánh là do điều tra Vũ đá thẳng vào ngực. Và con cũng được thầy quản giáo viết giấy cho con trình ban giám thị ở đó đến chiều 31/08/2007 thì chuyển đến trại giam ở Thủy Nguyên. Ở đó con cũng đi cung và bị đánh do con viết giấy là không mời luật sư theo ý của điều tra Vũ, xong dẫn con đi chụp ảnh lăn tay thì liên tục đá vào chân, đầu của con. Đến trưởng trại ở đó còn bảo "Chân nó đau thế đá ít thôi". Con ở đó đến sáng 12/09/2007 thì bị chuyển lên trại Kế - Bắc Giang. Không biết điều tra Vũ nói gì với cán bộ đại úy Dũng "đen". Dũng "đen" đi về phía con lấy chân giận lên còng tay xuống đất và một chân kia thì đá liên tục vào ngực, vào mặt, vào lưng của con.

Trong quá trình điều tra, con chỉ được biết nhà có thuê luật sư từ khi con ở trại Thủy Nguyên. Nhưng ở trên Bắc Giang con ngóng chờ luật sư lên đó để nói sự thật để luật sư căn cứ vào đó mà nhờ những cơ quan tối cáo điều tra bắt toàn bộ những kẻ dám làm sai lệch, bóp méo sự thật. Nhưng đến khi được gặp mặt luật sư hôm đối chất với thằng Trung thì điều tra đã vào đe dọa trước và sau đó mới cho thằng Trung và luật sư vào và con hoàn toàn không biết ai là luật sư của con nữa. Chỉ thấy mấy người sách cặp không mặc quần áo công an lên đoán là luật sư và càng không biết ai là luật sư của con, cũng không được giới thiệu và không được nói chuyện một câu nào với luật sư. Khi đối chất xong họ vội vàng cho con ra ngoài để cách ly luật sư và thằng Trung. Ra về, họ mới cho con vào phòng nói chuyện.

Khi ở trại Kế - Bắc Giang con đã nghĩ là mình không thể sống được đến lúc ra trước tòa để nói lên toàn bộ sự thật nên con đã thêu lên tất cả quần áo chữ "Chưởng VT" tức " Chưởng Vô Tội", cả vỏ gối con cũng thêu nữa, còn áo phông trắng con thêu bài thơ kêu oan và cũng là bức tống văn kiện để làm bằng chứng khi con đã chết.

Con đã phải rút từng sợi chỉ ở chăn bông tiết kiệm và chỉ ở khăn mặt ấy kẹp vào que tăm để thêu nên thêu mất rất nhiều thời gian. Con sợ bị lộ sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của con và của mọi người ở ngoài. Nên đến hôm con về trại ở Trần Phú ngày 20/05/2008 con đã cất kín chiếc áo để không ai phát hiện ra. Và con cũng chờ ngày ra đến tòa án để nói lên toàn bộ sự thật. Nhưng trước tòa, sự cứng ngắt của cơ quan tư pháp đã không nhìn nhận ra mọi việc. Hay là thế lực đen đã che phủ rồi? Nên tất cả những lời nói của con trở nên vô nghĩa. Đến khi tòa tuyên án xong, con mới bừng tỉnh là chiếc áo con đang quấn ở bụng và con đưa cho bác Chiến luật sư. Nói với bác ấy rằng: "Gửi lên văn phòng chính phủ kêu oan thay cháu, cháu bị oan" Và chiếc áo đó, bác đã đưa về cho bố mẹ đấy.

Còn những chi tiết nữa là: Trong ngày 14 và 15 -7-2007 con nhận được nhiều cuộc điện thoại đến lắm. Khoảng tầm 4h chiều ngày 14-7-2007 thằng Trung gọi điện cho con bằng số máy bàn nhà nó hỏi về Lan Anh (tức Phương) và cho con biết số điện thoại của thằng Trường "Sinh" và nó bảo cái Lan Anh về chỗ con thì gọi cho nó và nó còn gọi cho con mấy lần nữa bằng số máy di động để hỏi cái Lan Anh (Nguyễn thị Lan Phương tức Hằng tây lúc đầu nó giới thiệu tên cho con là Lan Anh).

Còn trong ngày 14-7-2007 thằng Trung có việc gì mà cứ tìm thằng Trường "Sinh" rất gấp. Trong khoảng 9h sáng thằng Trung đi đâu đấy thì thằng Trường Sinh lại về chỗ con (vì nó ngủ nhờ nhà con từ đêm 13-7 và cái Phương còn đang ngủ ở nhà con). Đến tầm 2h chiều con ngủ dậy định đi làm thì thằng Trung lại nhờ con lai lên đường Lê Lợi tìm thằng Trường Sinh nhưng không gặp và con để nó ở trên đó sau đó con về công ty. Nó còn cho con số máy nhà nó, bảo con là " Em về nhà cái Lan Anh, anh về thì gọi cho em" Nó còn xin số điện thoại của con, con viết vào tờ giấy đưa cho nó vì nó không nhớ.

Con nghĩ rằng chắc chúng nó phải có chuyện gì đó thì mới tìm nhau như thế và thằng Trung còn bảo con là " Về nhà nó nhận mấy triệu".

Đoàn gọi cho con mấy cuộc, giục con về để nó lấy xe đi chơi. Nhưng xe con đưa cho thằng Trường đi vá săm và rửa xe nên về cũng hơi muộn, khoảng 8h tối nên em không lấy xe nữa mà để xe cho con và thằng Trường đi. Và nhất là khoảng hơn 9h tối con có nhận một cuộc điện thoại, con không nhớ là ai nữa, chỉ nhớ là giọng đàn ông hỏi con đang ở đâu và con nói đang ở Hải Dương. Lúc này con đang chơi ở nhà cái Mến ở Tân Tạo, trời lại mưa to nên lúc con nói chuyện điện thoại thì bố cái Mến cứ tưởng con nói chuyện với ông ấy.

Tí nữa con quên chuyện này. Khi con ở trên Bắc Giang thì điều tra Vũ có bảo con viết thư cho mẹ, nói là "Con vẫn khỏe, con đã giết người, mẹ ở ngoài đừng khiếu nại nữa". Nhưng con không viết như vậy, con chỉ viết đại ý là "Con khỏe rồi và con không phải như người mà bố con đã nói" với đại ý ấy, con nghĩ là mẹ sẽ hiểu là con vô tội. Nhưng con không biết là họ có đưa cho mẹ lá thư đó không? Mấy lần gặp mẹ con cũng quên không hỏi mẹ. Nên viết thư này con viết luôn không sợ con lại quên.

Khi ở trong trại Kế con đã bảo điều tra Vũ nhỏ là con bị oan, hai chú cũng biết, cháu muốn được về nhà, cháu không cần gì cả cũng không kiện cáo gì hết. Và họ bảo là" Mày cứ viết hết bằng chứng ngoại phạm ra" Và mỗi lần lên họ cho con viết một lần vào những mảnh giấy như giấy nháp vứt đi đấy. Họ còn lừa con là đã thả Đoàn ra rồi nên con đã yên tâm. Họ còn bảo " để họ bắt được thằng kia thì họ sẽ thả con về". Nhưng tất cả họ lừa con, họ đã sắp đặt và ép con phải chết nên con mới để lại tất cả lên áo, gối, quần áo đang mặc cho dù có chết thì đó cũng là bằng chứng của con.

Và linh cảm của con đã đúng, họ đã ép con chết để bịt đầu mối và lừa con để cho thằng kia cao chạy xa bay rồi. Làm sao mà thằng Trung cứ gọi điện cho con hỏi về cái Phương như vậy? Vì khi ngủ ở nhà con đến khoảng 9h30 phút ngày 14-7-2007 Trung và cái Phương lên quán anh Thanh "Già" và thằng Trung nó bảo với con là cái Phương ở trên đó. Đến trưa cái Phương về nhà con, còn nó về nhà nó ở Đồ Sơn - Kiến Thụy. Cái Bảy đã nấu cơm cả cho 2 đứa nó. Đến tầm 11h ngày 14-7-2007 con về hỏi Bảy là chúng nó không về ăn cơm à? thì Bảy bảo không. con bảo Bảy ăn cơm một mình còn con đi ngủ, khi đi ngủ thì cái Phương về và nhờ gọi Tắc Xi cho nó để nó về nhà, và Bảy vào giường lấy điện thoại của con ra gọi Tắc Xi lúc này thì thằng Trường cũng đến, con không biết cái Bảy gọi bằng máy của con hay bằng máy của thằng Trường "sinh". Khi Tắc Xi đến thì thằng Trường còn đón Tắc Xi hộ cái Phương và cái Phương nó bảo với con là nó về nhà nó ở số 1 Lạch Tray và mai nó xuống. Con lại vào ngủ tiếp đến khoảng 14h ngày 14-7-2--7 thì thằng Trung nó về hỏi con về cái Phương. Con bả nó nói về nhà ở số 1 Lạch Tray rồi vì em về Đồ Sơn nên nó cũng tranh thủ về nhà. Và thằng Trung nhờ con tiện đi làm lai nó đi tìm thằng Trường "sinh" như con đã viết ở trên.

Con bây giờ ở trong đây không biết khi nào phải ra đi. Chỉ cầu mong bố mẹ và mọi người ở bên ngoài tìm giúp con người có tài, có đức để tìm lại sự thật vụ án này. Như thế con mới có thể giải oan hận này được, ở trong đây nhiều người bảo con viết đơn xin tha tội chết để còn sống được lâu mà kêu oan nhưng con bảo là con không có tội thì con không bao giờ viết đơn xin tha tội chết cả. Và sự thật của vụ án này sớm được đưa ra ánh sáng thì có thể con còn sống. Còn nếu muộn thì cũng nhắm mắt cho lòng thanh thản. Vì con biết rằng, trong số các quan điều tra thì cũng có nhiều vị quan tốt, dám lật lại vụ án này để tìm cho ra sự thật nên con mong mọi người ở ngoài nhờ người có tài có đức giúp con qua cảnh oan trái này. Nếu không làm ra sự thật thì sẽ có rất nhiều người vô tội phải chịu cảnh như con, một khi những quan đi kia vẫn lộng hành.

Hải phòng ngày 07-04-2009

Con trai của mẹ

Nguyễn Văn Chưởng



  

Nghiệp vụ tạo án oan của công an Hải phòng



   Dụ cung, mớm cung, ép cung thậm chí tra tấn để lập hồ sơ theo ý muốn của cơ quan điều tra không còn gì lạ. Ngược lại, phạm nhân không bị đánh, được đối xử tử tế mới là điều khó hiểu. Trường hợp Nguyễn Văn Chưởng và các bị cáo trong vụ án này cũng chỉ là một trong rất nhiều nạn nhân của sự bạo hành. Tuy nhiên chúng tôi viết ra để bạn đọc suy ngẫm vì sao lại có chuyện các bản cung trước sau mâu thuẫn, và để bạn đọc nào có nghe, có thấy thì cũng không có gì lạ, nếu chưa từng nghe nói đến.

Như đã nói ở kỳ trước, đến nhân chứng là anh Trần Quang Tuất cũng còn bị đe dọa, bị đánh, bị hành cho suốt một ngày không chịu được phải khai theo ý công an thì những bị cáo còn bị tra tấn, nhục hình như thế nào. Nguyễn Trọng Đoàn (em Chưởng) là người bị kết án 2 năm vì tội che giấu tội phạm bị bắt khi đưa đơn của mẹ (bà Bích) kêu cho Chưởng. Ngày 10/8/2014, vào lúc 8 giờ sáng, Nguyễn Trọng Đoàn đến Phòng CSĐT CA HP thì bị bắt ngay.

Ông Chinh kể họ tra tấn con tôi và những người khác rất tàn bạo. Đêm công an thay nhau đánh liên tục, ngày thì bỏ đói khát. Nguyễn Trọng Đoàn cũng khai trước tòa bị công an trói lại rồi tập trung đánh rất mạnh vào đầu vào ngực, bắt nhận: “Anh mày về sáng 15/7 chứ không phải về tối 14/7. Nếu không nhận chúng tao đánh chết, mai mẹ mày xuống chúng tao bắt nốt. Nếu mày nhận viết ra giấy anh mày về sáng 15/7 thì mẹ mày không bị bắt và mày cũng được thả cho về”. Vì không chịu được đòn và hiểu biết kém nên Đoàn buộc phải khai theo ý của công an.
Trả lời đài RFA, Nguyễn Trọng Đoàn cho biết, điều tra viên tên Vũ nói: “Mày nhìn xem xung quanh là bao nhiêu giấy khen, bằng khen các thứ của chúng tao đây. Thế mà bọn dân đen lại chống được cả cơ quan pháp luật của thành phố này à? Thì cứ người ra rồi lại người vào, cứ hỏi em rồi lại lấy tay đánh và đấm vào đầu em. Nói chung họ đánh rất nhiều, vừa đánh vừa đe nẹt, xích tay em ra phía sau, bóp tay em, lấy cả gậy đánh em. Xong rồi, còn chỉ em nói rằng là “vết máu dính trên cửa là máu của anh mày. Thằng anh mày nó to như thế mà còn không chịu được, liệu mày có chịu được không?”.
Đoàn nhận xét: “Em không ngờ được rằng một cơ quan pháp luật của Nhà nước VN này lại đánh người dã man còn hơn xã hội đen ở ngoài xã hội”…
Đỗ Văn Hoàng bị án tù chung thân. Ra tòa, Hoàng kêu là bị tra tấn đau quá nên phải nhận bừa. Trong đơn gửi Hội Cựu chiến binh Việt Nam, ông Nguyễn Trường Chinh (bố Chưởng) viết: Trước tòa phúc thẩm, ngày 21/11/2008, Đỗ Văn Hoàng đã tố cáo công an dùng bút bi kẹp vào khe các ngón tay của hai bàn tay, hai công an bóp thật mạnh, cùng lúc đó, bộ phận sinh dục cũng bị đốt nóng, không chịu được thì nhận bừa chứ Hoàng không giết người cướp của. 7 tháng trước ngày xảy ra vụ án, Hoàng không gặp Chưởng lần nào”.
Trong các bị cáo, Nguyễn Văn Chưởng bị đánh đau nhất. Trước tòa, Chưởng kêu bị tra tấn rất dã man. Ông Chinh kể Chưởng bị trói quặt hai tay ra sau lưng rồi treo ngược lên. Ba công an cùng lúc đánh mạnh vào đầu, đầu gối, mắt cá chân và những chỗ khác, dọa “nếu không nhận thì bắt nốt mẹ mày”. Họ treo Chưởng lên, năm bảy ngày ngày không cho uống nước. Đến khi họ mang cốc nước, dứ dứ trước mặt để Chưởng thèm khát nhưng lại rót ra ngoài, chỉ còn giọt cuối cùng mới cho vào miệng Chưởng, khi ấy Chưởng thấy sung sướng quá. Xem cách dùng nhục hình này mới hiểu được cái nghĩa đen của chữ thèm khát như thế nào. Do không chịu nổi tra tấn, ngược đãi nên Chưởng buộc phải nhận tội để sống đã. Luật sư cho biết, trong nhiều bản lấy cung Chưởng, có ký hiệu EC (ép cung).
Trong thư viết từ trại giam gửi ra cho gia đình ngày 7/4/2009, Chưởng kể như sau: Khi bị bắt về H88 (biệt đội hình sự) Công an Hải Phòng, họ hỏi có quen biết người này, người nọ không. Chưởng xác nhận có biết. Chỉ đợi thế, họ đánh Chưởng tới tấp, không để cho nói câu nào. Họ dùng còng số 8 treo cánh vắt tay (gọi là treo cánh tiên), chỉ có 2 đầu ngón chân chạm đất. Xong họ cho ngồi ghế, lấy xích xiết quấn chặt người vào ghế rồi xỏ cùm que nóng vào chân Chưởng, đấm, tát, lấy đầu gậy tre chọc thẳng vào ngực. Khi Chưởng trả lời không đúng ý họ thì chân họ đạp, giận xuống xiềng nên xiềng xiết rất mạnh vào mắt cá chân. Chưởng kêu gào thảm thiết, ngất lên ngất xuống “không biết bao nhiêu lần”.



Thứ Sáu, 5 tháng 12, 2014

Tướng Đỗ hữu Ca lên lon vì giết bừa người dân.

Điều tra viên dùng thủ đoạn ma quỷ đổ tội lên đầu em'

Qua tấm kính mờ của phòng thăm thân trong trại giam Trần Phú (Hải Phòng), tử tù Nguyễn Văn Chưởng khẳng định mình sẽ không bao giờ viết đơn xin giảm án vì không phạm tội.

>
Nói đến đây, đôi mắt tử tù Chưởng nhắm nghiền, anh thì thào: “Dù em đã bị tuyên án tử hình nhưng em sẽ không bao giờ viết đơn xin giảm án như bên công an hướng dẫn, vì em không phạm tội. Nếu em viết đơn xin giảm án là em tự nhận tội về mình”.
Quyết không xin giảm án
Sau khi được phóng viên trấn an tinh thần, tử tù Chưởng lấy lại bình tĩnh và chia sẻ: "Đến một người nhận tội thay, pháp luật còn không chấp nhận, huống hồ em bị đưa vào tình thế ép buộc, phải theo sự sắp đặt nhận tội thay cho kẻ giết người.
“Em không cam chịu khuất phục và sẽ đấu tranh đòi công lý để giành lại lẽ phải. Vì em tin “kẻ nào phạm tội thì kẻ đó phải chịu tội”. Nếu em như này mà cho rằng có tội thì mọi người trên thế giới này đều có tội”, Chưởng chia sẻ.
Tử tù Nguyễn Văn Chưởng trao đổi với PV báo Người đưa tin.
Khi được hỏi trong hồ sơ có ghi: Chưởng không nghề nghiệp, nghiện ma túy, nên đã đi cướp, giết người và trong lúc điều tra không bị đe dọa, tra tấn, bức cung, nhục hình.
Chưởng mỉm cười cho biết: “Họ nói sai, em có nghề nghiệp hẳn hoi và chưa từng biết đến chất gây nghiện nào, nên không có lý do gì để em phạm tội. Còn những vết tích khi bị tra tấn, nhục hình vẫn in hằn trên thân thể em”.
“Không chỉ dừng lại ở việc dùng hình với em, họ còn đe dọa lấy tính mạng người thân trong gia đình em. Lúc đó em chỉ có một suy nghĩ là cần hi sinh để bảo vệ người thân và không còn cách nào khác là phải nghe theo sự sắp đặt của công an điều tra”, Chưởng nói.
Tòa xử không công bằng cho em
Khi được hỏi về phiên toàn xử vụ án dẫn đến cái chết của thiếu tá Nguyễn Văn Sinh, Chưởng cho hay: “Quá trình xét xử tại tòa, em cảm thấy họ không dám nhìn nhận thẳng vào sự thật là em không có tội.
Hôm đó chỉ có bị cáo Trung (chủ quán quán cà phê trên đường Đình Vũ , người Kiến Thụy, Hải Phòng - PV) nhận giết thiếu tá Sinh và bị kết án 23 năm tù. Em và Trung không có quan hệ gì ngoài việc em hay ngồi uống cà phê tại quán của Trung”.
“Em thấy bất công, tại phiên tòa họ không triệu tập nhân chứng nào và khi bị cáo Phương (người yêu Trung - PV) có mặt tại tòa, họ lại không cho đối chất với em. Đặc biệt phía điều tra không hề để ý đến những bằng chứng khách quan do người thân và làng xóm cung cấp. Đặc biệt vào thời điểm xảy ra vụ án, có rất nhiều cuộc gọi đến và đi từ số điện thoại 0974863087 của em. Khi cung cấp bảng kê họ cũng lờ đi.
Vợ Chưởng bế con nói chuyện với chồng qua tấm kính.
Em thấy bất công, tại phiên tòa họ không triệu tập nhân chứng nào và khi bị cáo Phương có mặt tại tòa họ lại không cho đối chất với em. Đặc biệt phía điều tra không hề để ý đến những bằng chứng khách quan do người thân và làng xóm cung cấp. Đặc biệt vào thời điểm xảy ra vụ án, có rất nhiều cuộc gọi đến và đi từ số điện thoại 0974863087 của em, khi cung cấp bảng kê họ cũng lờ đi”, Chưởng nói.
Cũng theo Chưởng, việc xét xử như vậy là không đúng pháp luật, gạt bỏ quyền lợi chính đáng không chỉ của Chưởng, mà của nhiều người dân khác, đặc biệt để bỏ lọt tội phạm.
“Điều ta viên dùng mọi thủ đoạn ma quỷ để ép em”
Khi được hỏi về việc có liên quan đến cái chết của thiếu tá Sinh, Chưởng khẳng định, đêm 14/7/2007, Chưởng và Trịnh Xuân Trường cớ mặt tại xã Bình Dân (huyện Kim Thành, Hải Dương), cách nơi xảy ra vự án gần 40km.
Tử tù Chưởng còn cung cấp thêm một thông tin mà bị lực lượng điều tra viên Công an Hải Phòng bỏ qua, đó là vào chập tối ngày 14/7/2007, Chưởng còn vào tận nhà ông Trịnh Xuân Trinh (bố Trường) xin phép cho Trưởng về quê mình chơi. Và Chưởng có mặt tại, nhà ăn cơm tối vào khoảng 20h ngày 14/07/2007, sau đó đi thăm bạn bè hàng xóm.
Bức thư thêu bằng tăm trong tù của Đoàn, em trai của tử tù Chưởng, gửi từ trong trại ra thông báo tình hình cho gia đình về Chưởng: “Bị ép cung ở Bắc Giang – Đã nhận ép rồi – Cho luật sư vào cùng với Đ viết đơn lên T. Ương nó làm nhanh – Con ở đây khổ lắm – Sớm lo”.
“Việc em và Trường có mặt tại địa bàn Bình Dân được nhiều người dân làm chứng. Vào thời điểm xảy ra vụ án, em đang qua nhà Tuất chơi cùng 2 vợ chồng nó. Lúc về em còn gặp nhiều người khác như bác Chung, bác Khương, cô Mến… Như vậy là đủ để thấy em không liên quan đến vụ án mạng kinh hoàng này”, Chưởng kể.
Khi biết sắp hết giờ trao đổi, Chưởng vội vàng chia sẻ với PVnguoiduatin.vn: "Em không phải kẻ ham sống sợ chết để dựng lên nhưng các lời kêu oan này. Các điều tra viên vụ này đã dùng mọi thủ đoạn ma quỷ để đổ tội lên đầu em. Nếu em phạm tội thực sự, mức án nào em cũng chấp nhận theo sự công bằng của pháp luật.
Sa Hà – Trần Linh
Kỳ 7: Tại sao Trung đã nhận sát hại thiếu tá Sinh mà Chưởng vẫn bị tử hình?