Sẽ tới một ngày mà tất cả những cái tên của công an, an ninh đã ghi rõ ràng trên mạng xã hội này, được lôi ra để nhân dan giao cho bản phán xét cuối cùng.
HURSDAY, SEPTEMBER 18, 2014
Tôi Tọa Kháng
(Kỷ niệm 6 năm ngày bị bắt)
Tôi không bị bắt vào ngày 11 tháng 9 như nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa và một số anh em khác. Thay vào đó, tôi liên tục bị thẩm vấn tại cơ quan an ninh điều tra. Có lúc đuối sức, mẹ tôi phải mời bác sĩ về nhà truyền nước cho con mình. Công an thậm chí vây quanh giường bệnh chờ truyền hết chai nước để đưa tôi đi “làm việc”.
Bẩy ngày bị khủng bố, tôi phải “tuyệt thực”oan vì từ chối đồ ăn của công an.
Tám giờ sáng ngày 18 tháng 9 năm 2008, tôi Tọa kháng.
Tôi ngồi xếp bằng, trong tư thế ngồi thiền. Trước mặt là tấm vải đen mang giòng chữ: “Trường Sa, Hoàng Sa là của Việt Nam. Phản đối công hàm bán nước ngày 14 tháng 9 năm 1958 của Phạm Văn Đồng”. Không chờ công an phải gọi cửa, tôi chủ động nhờ mẹ ra mở cổng.
Tôi vẫn ngồi xếp bằng, xung quanh là một lực lượng công an đông đảo hơn ngày thường. Chuông điện thoại của mẹ reo. Đó là sự sắp đặt của tôi từ trước. Và cũng là cuộc trả lời phỏng vấn cuối cùng của tôi.
Cuộc Tọa kháng bị chấm dứt khi mấy an ninh nữ xông vào xốc nách lôi tôi đứng dậy. Tấm vải bị thu giữ. Một cuộc lục soát lần thứ hai trong vòng một tuần lễ tiếp tục được tiến hành. Mọi thứ đã được “dọn sạch” từ hôm 11 tháng 9- một tuần trước đó. Nhưng bọn họ gặp khó khăn trong việc tìm chiếc máy ảnh có ghi lại hình ảnh tôi Tọa kháng. Vì thế, cuộc khám xét phải kéo dài mấy tiếng đồng hồ. Chiềm yêu cầu tôi đưa hắn lên phòng riêng của vợ chồng anh trai tôi trên tầng hai. Lúc đi lên cầu thang(được xây lộ thiên), tôi giật mình khi thấy chiếc xe thùng đậu ở bên dưới. Không để cho Đinh Trọng Chiềm phát hiện ra phút bối rối, tôi bông phèng:
-Ơ thế “quả” xe kia dành cho tôi đấy hả?
-Không cho chị thì cho ai? Thôi, máy ảnh để đâu đưa ra cho khỏi mất thời gian. Làm khó nhau làm gì. Cứ thế này, không khéo phải phá nhà để tìm mất.
-Khiếp, gì mà dọa nhau kinh thế. Các anh phải tự tìm chứ, cứ động tí hỏi tôi còn ra gì nữa. Mà kể cũng tiếc, đang định hôm nào mời anh đi café mà cái xe thùng đỗ chình ình ra thế kia thì…
-Đợi bao giờ chị về thì đi có sao đâu. Nhưng chắc tôi sẽ phải đợi hơi lâu đấy. Nhưng tôi vẫn muốn chị giữ lời hứa.
-Anh yên tâm, chỉ sợ anh không dám đi thôi. Anh đợi được, nhất định tôi sẽ mời.
Không tìm thấy chiếc máy ảnh, anh ta lại dẫn lính đi xuống. Cuộc khám xét lần này tỉ mỉ hơn hôm 11 tháng 9. Thùng giấy trong nhà vệ sinh cũng vinh dự được bàn tay công an mò tới. Chiếc máy ảnh cất trong chiếc túi áo khoác treo trên tường. Một tên công an vô tình tựa lưng vào nên mới tìm ra. Không hiểu sao hồi đó, tôi lại dốt nát như thế. Tôi đã ý thức được việc chiếc máy ảnh sẽ bị thu giữ thì lẽ ra, phải gửi hình đi từ trước. Nhưng cũng không gửi được bằng cách nào. Nhiều tuần lễ rồi tôi bị cầm tù trong nhà, điện thoại, máy in, máy tính cùng nhiều thứ khác đã bị tịch thu hôm 11/9.
Sau khi trở về, tôi được biết là cuộc trả lời phỏng vấn sáng hôm đó, cuộc đối thoại của tôi với công an, lệnh còng tay do tên Chiềm ban ra cũng được thu âm lại và truyền đi rộng rãi. Nhất là câu nói của mẹ dặn tôi làm rất nhiều người xúc động: “ Cố mà ăn bát cháo rồi đi cho có sức”. Điều đó, sau này an ủi tôi phần nào.
Tên Đinh Trọng Chiềm vừa đọc xong lệnh bắt, một đồng nghiệp của hắn cất giọng đắc ý:
-Chị Nghiên, chị thua rồi!
-Không, tôi thắng chứ. Tôi thắng các anh về chính nghĩa. Tôi thắng các anh về lẽ phải. Tôi thắng các anh về lòng yêu nước. Tôi thắng các anh về lương tâm và trách nhiệm. Tôi chỉ thua các anh về cơ bắp thôi. Nhưng vũ lực không bao giờ dẫn các anh đến với chiến thắng.
Tay bị còng, tôi cúi xuống hôn mẹ, một cái hôn vội vã. Bà vẫn ngồi yên như thế trên chiếc ghế hàng ngày bà vẫn ngồi. Hời hợt đáp lại nụ hôn của tôi. Bà quan tâm đến những kẻ bắt con bà hơn:
-Như vậy là các anh đã bắt con tôi về tội yêu nước.
Câu nói đó đã khích lệ tôi suốt 4 năm tù. Phải nhiều ngày sau tôi mới lý giải được vì sao bà không đứng dậy tiễn tôi. Không phải bà không muốn. Mà mẹ tôi, khi đó đã không còn đủ sức để đứng dậy. Sức lực còn lại bà đã dồn vào câu nói cuối cùng để không chỉ kết tội những kẻ đã bắt con bà, mà còn là sức mạnh truyền sang cho tôi. Tôi, cho đến ngày hôm nay vẫn chưa hiểu hết tấm lòng của mẹ mình.
Đi ngang qua mặt Lã Thị Thu Thủy, tôi giễu cợt:
-Vậy là Nhà nước của chị đã đánh giá lại đẳng cấp của tôi rồi à?
Chị ta giận tím mặt. Những tên khác ngơ ngác. Tôi bước ra khỏi nhà. Không ngoái lại nhìn.
Chả là mấy hôm trước, Trong lúc ngồi chờ các Điều tra viên, Lã Thị Thu Thủy và tôi có một cuộc tán gẫu khá thú vị. Thủy là người của phòng An ninh chính trị. Chị ta có mặt ở tất cả các cuộc gặp gỡ, làm việc và nhiều khi trực tiếp thẩm vấn tôi. Tuy chạm mặt rất nhiều lần nhưng tôi chưa bao giờ thấy chị ta mặc sắc phục. Trong một cuộc thẩm vấn vài tháng trước đó, tôi đã yêu cầu chị ta ra ngoài chỉ vì không mặc sắc phục và có thái độ hống hách thiếu lễ phép với công dân. Lần này, chị ta cùng các đồng nghiệp bên An ninh chính trị vẫn hiện diện nhưng việc thẩm vấn thuộc Cơ quan An ninh điều tra. Chị ta có lẽ làm công tác “hậu cần”. Khi tôi hỏi: “Sao các chị không bắt quách tôi cho xong, cả hai bên đỡ mất thời gian và mệt mỏi? ”. Chị ta kéo dài giọng nói rằng:
-Ối dời! Em mơ đấy à? Em nghĩ em là ai mà đòi được bọn chị bắt. Phải tầm cỡ như Nguyễn Văn Đài, Nguyễn Thanh Giang, Lê Quốc Quân, hay chí ít cũng phải như Nguyễn Xuân Nghĩa. Em còn phải phấn đấu chán mới được “bị bắt”. Phải biết mình là ai chứ Nghiên. Nhà nước chỉ bắt những người có đẳng cấp, còn cỡ “tép riu” như em thì chưa cần thiết đâu, Nghiên nhá!
Những người hàng xóm đứng từ xa, rụt rè và im lặng. Trong đám đông, tôi nhận thấy mấy gương mặt phụ nữ cúi xuống kéo vạt áo. Rồi một cánh tay ngập ngừng giơ lên. Tôi cũng giơ đôi tay bị còng lên vẫy vẫy.
-Lên xe đi, tù rồi còn lắm chuyện.
Tôi trừng mắt nhìn tên công an vừa quát. Hắn còn rất trẻ. Chưa bao giờ tôi dành cho ai ánh mắt như thế. Hắn lảng đi. Một nữ công an khác đỡ tôi lên xe. Chị ta rất nhẹ nhàng. Tôi đoán, chị ta cũng thấy ánh nhìn của tôi. Tên công an kia đã vô tình giúp tôi ngăn lại phút yếu lòng bởi khi đó, tôi đã gần khóc.
Cửa xe thùng đóng lại. Tôi chỉ cho mình khóc một chút thôi. Rồi co cẳng chân lên để nước mắt thấm vào ống quần nơi đầu gối. Mọi chuyện đã kết thúc. Đang bắt đầu một chặng đường mới. Chặng đường mù mịt và tăm tối. Chính tôi sẽ phải tự thắp sáng đường đi cho mình.
Tôi, rất có thể sẽ phải xa nhà ba năm, năm năm, bẩy năm hay lâu hơn thế. Tôi sẽ già đi, thậm chí có thể mang thương tích, bệnh tật trên cơ thể. Và nhất là, mẹ hẳn sẽ yếu đi rất nhiều hoặc bà cũng sẽ không còn ngồi lại trên chiếc ghế ngày nào bà tiễn tôi. Nhưng tôi nhất định sẽ trở về trong chiến thắng. Bởi, không phải ai khác mà chính tôi đã chọn cho mình con đường ấy: Con đường Tự do.
Phạm Thanh Nghiên blog.
Ấy chết ! Sao lại nói lộ "bí mật cuốc da " ra thế này rồi bọn thế lực thù địch lại âm ỉ lên cho xem
Trả lờiXóa.Lúc này,ngân sách ngày 1 tiêu dân ,không biết đào đâu ra ,còn nợ lương bọn Dư lợn viên, chúng quay ngược chửi ta thì bỏ mẹ.
Đã nói thì nói cho cùng.Đâu chỉ CA hải phòng không đâu,CA cả nước,cả lò ,cả lỷ,từ đại tướng bọ trưởng đến trung tá khu vực cùng 1 giuộc mà. Mịa !Làm tốt đi,anh sẽ phong chú làm thống tướng côn an nhá.
Cô Nghiên ngồi tọa kháng nhưng làm biểu ngữ to to ấy, khi chó má xộc vào trùm lên người bảo đang xông hơi chữa bệnh thì chó má nào cắn được ?
con đường bác chọn đấy chẳng có cớ j mà bác không làm j người ta lại bắt bác cả, bác chỉ được cái già mồm nói năng càn xiên, kiểu như bác uất ức lắm hay sao ấy! Mà tồi thấy trang này toàn những bài viết thế nào ấy nhỉ không nói xấu đảng nhà nước thì nói xấu CA cánh tay đắc lực giúp nhà nước quản lý đất nước. Mà nghe lời bác kể ra thì thực sự bác có tội con nói j nữa! Nếu bác bị hàm oan thì sao h mới nói ra vậy , đúng là hết chuyện để nghĩ rồi hay sao mà nói năng lung tung vãi
Trả lờiXóalại là nói xấu công an nữa rồi, cái trang dân oan này hình như bị dị ứng với công an hay sao nhỉ, suốt ngày tôi chỉ thấy đăng bài để rồi nói xấu công an thôi, thử hỏi nhé, công an sai ở chỗ nào mà các vị suốt ngày nói xấu vậy, hay các vị chống phá nhưng bị họ ngăn cản, họ đièu tra hành vi phạm tội của các vị nên các vị đâm ra ghen ghét họ vậy, đúng là bè lũ phản động, bán nước hại dân có khcá
Trả lờiXóaCông an là những người bảo vệ nhân dân, họ bảo vệ cho việc pháp luật được thực thi, do đó có thể nói họ bảo vệ sự công bằng trong xã hội, thế sao tôi thấy cái blog này chuyên đi nói xấu về lực lượng công an nhỉ, tôi biết trong lực lượng công an sẽ có những phần tử xấu nhưng chúng ta không thể nhìn vào đấy mà đánh giá cả tập thể được, thử nhìn đi, các phần tử xấu dần dần sẽ bị loại trừ khỏi lực lượng đấy, thế thử hỏi ngành công an có gì sai đâu chứ, họ cũng đấu tranh để làm trong sáng lực lượng của họ mà, và họ cũng làm đúng chức năng trách nhiệm của mình mà
Trả lờiXóaTôi nghĩ sự việc này chẳng bao giờ là có thật cả, bởi lẽ nếu có thật thì trên các mặt báo đã đầy tin rồi, bữa này báo chí nhạy lắm, hễ có việc gì nóng cái là lên báo ngay, với lại chuyện mà bảo công an là tàu cộng mà cái blog này hay bảo thì cũng quá quen rồi, đến nỗi sự việc kẻ chống đối bị công an khống chế nó cũng cho là công an đánh dân và đàn áp người dân cơ mà. Công an họ cũng là người cũng cần được bảo vệ chứ, và họ phòng vệ, khống chế kẻ phạm tội thế là sai à
Trả lờiXóaĐấy mới chính là bản chất của mấy vị rận chủ đấy bạn à, để đạt được mục đích của mình thì việc gì mà chúng chẳng làm được, chúng có coi người khác ra cái gì đâu. Lợi dụng người dân, phong cho họ cái danh là dân oan để yêu cầu họ đi biểu tình, gây rối. Gọi chính quyền, công an là tàu cộng để làm giảm uy tín của họ trong lòng dân. Đây chính là cách để chúng có thể dễ dàng đạt được mục đích của mình
Trả lờiXóaLực lượng công an nhân dân là lực lượng có vai trò hết sức quan trọng trong việc bảo vệ chính quyền bảo vệ đất nước trước mọi nguy cơ gây bất ổn. Vì vậy lực lượng này động chạm trực tiếp đến các loại tội phạm vi phạm pháp luật. Chính vì vậy chúng ra sức có những luận điệu xuyên tạc nói xấu công an nhằm hạ bệ uy tín của họ đối với công an, chính vì vậy chúng ta cần cảnh giác mới được
Trả lờiXóaĐiều đó làm sao có thể xảy ra chứ khi mà công an phải dựa vào pháp luật để thực thi nhiệm vụ của mình. Công an luôn là lực lượng tiếp xúc với các hành vi vi phạm pháp luật, xử lí những hành vi vi phạm, chính vì vậy các thế lực thù địch, các bọn tội phạm thường xuyên có các hoạt động nói xấu chính quyền lực lượng công an đấy mà. Chúng ta cần hết sức cảnh giác với những luận điệu tương tự như vậy
Trả lờiXóa