Cách hành xử và những chiêu trò của công an đối với Lê Hiền Đức
Theo như dự kiến, sáng ngày 22 tháng 7 tôi chuẩn bị tinh thần để xuống đường cùng người dân thể hiện tinh thần yêu nước cũng như để quan sát cách hành xử của công an. Có lẽ đã biết được thông lệ này của tôi, ngay từ tối hôm trước đã có cán bộ địa phương xuống tận nhà nhằm thuyết phục tôi không xuống đường vào ngày hôm sau. Tôi đã nói rõ ràng quan điểm của mình với vị này, anh ta cũng đã nhất trí một số điểm với tôi và ra về sau đó. Nhưng sáng sớm ngày 22, khi tôi còn chưa kịp ra đến đầu ngõ đã thấy hàng chục bóng công an, trật tự đứng đầy trước sân.
Và ngay sau đó là một phái đoàn với đầy đủ đại diện các ban ngành đoàn thể địa phương, vào nhà tôi vẫn với mục đích nhằm thuyết phục tôi ở nhà. Mặc dù họ tỏ thái độ khá nhũn nhặn nhưng không khó để tôi nhận ra ý đồ thực của họ là cầm chân tôi cho qua giờ đã hẹn với người dân. Ngay khi tôi cương quyết ra khỏi nhà, lập tức rất nhiều công an bu theo . Bất kỳ chiếc taxi nào tôi vẫy đều bị họ ra hiệu đuổi đi. Đến khi tôi tỏ thái độ quyết liệt, 2 công an, một mặc sắc phục và một thường phục, buộc phải cùng tôi lên taxi. Khi lên xe, người mặc sắc phục đeo biển tên là Dũng và nói mình làm ở số 7 Thuyền Quang, hứa sẽ đưa tôi đến với người dân 1 lúc sau đó đưa tôi về. Nhưng thay vì đến thẳng Nhà hát lớn, họ lại đưa tôi đi lòng vòng, viện cớ này nọ rồi lại đưa tôi quay về Pháo Đài Láng.
Đến đây tôi càng hiểu rõ thêm bản chất lọc lừa của những người thi hành công vụ. Họ tiêu diệt tôi không được, cố gắng cô lập tôi bằng vụ 4T thì gậy ông đập lưng ông và nay thì họ đang làm mọi cách để vô hiệu hóa tôi, không cho tôi đến với dân. Nhưng những viên cảnh sát này không thể lường hết được sự ủng hộ của người dân đối với tôi. Được sự giúp đỡ của dân, sau nhiều lần thay đổi hướng đi để tránh ánh mắt cú vọ của những kẻ tự xưng là “công bộc của dân” vẫn lẵng nhẵng theo tôi từ sáng tới giờ, tôi đã vượt qua được hàng rào cảnh sát dày đặc trên đường Điện Biên Phủ để nhập vào với đoàn diễu hành hùng tráng của những người yêu nước. Mặc dù có khó khăn khiến tôi không thể đi cùng với những người mà tôi hằng yêu quí, mến phục ngay từ những phút đầu tiên, nhưng đúng như Bác Hồ đã nói “… khó vạn lần dân liệu cũng xong”, tôi đã có mặt kịp thời để góp tiếng nói nhỏ bé của mình hòa vào tiếng thét thể hiện sự căm phẫn trước hành động ngang ngược của kẻ láng giềng lừa đảo. Và qua bài viết này, tôi cũng muốn nhắc những người “công bộc của dân” rằng sức mạnh của dân, sức mạnh của chính nghĩa, sức mạnh của lòng yêu nước là những sức mạnh vô địch, không gì có thể ngăn cản được.
TẤM GƯƠNG SÁNG VÀ Ý CHÍ CỦA CỤ ĐỨC MÃI MÃI ĐỂ CON CHÁU HỌC TẬP!
Trả lờiXóa